Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Thấy hắn đứng ở tại chỗ, biểu lộ cổ quái, Ngô sư nhịn không được nhìn lại: 

- Trương sư, chẳng lẽ phong ấn này có vấn đề gì? 

Ở trong ấn tượng của hắn, vị Trương viện trưởng trước mắt này, luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, vô luận sự tình gì cũng mặt không đổi sắc, nhưng bây giờ bộ dạng như vậy, nhất định là xuất hiện đại sự khó có thể giải quyết. 

- A, không có gì, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi...

Khóe miệng co quắp, Trương Huyền không nói thêm lời, đi đến hơn bốn mươi mét, lúc này mới nhìn mọi người vẫy vẫy tay: 

- Chư vị trước không vội tu luyện, chúng ta thương nghị một cái, như thế nào giải trừ phong ấn này, tiến nhập đại môn! 

- Trương sư, ngươi đã tìm được phương pháp giải quyết rồi? 

Mọi người đồng loạt đi tới, ánh mắt đều tỏa ánh sáng. 

- Đã nghĩ ra, chỉ là.

.

Gãi gãi đầu, Trương Huyền biết rõ thấy nội dung quá mức không thể tưởng tượng, thật sự không cách nào mở miệng, đành phải nói: 

- Các ngươi người nào mang theo Thanh Cam Linh Dịch? 

- Thanh Cam Linh Dịch? 

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, từng cái hai mặt nhìn nhau. 

Thanh Cam Linh Dịch, là danh xưng của nước tiểu Thánh Thú, lộ ra không quá thấp kém, cái đồ chơi này, tu luyện giả bình thường đều mang theo một ít, thời điểm đi ra ngoài thí luyện, vẽ phác thảo phạm vi, ban đêm phòng ngừa Linh Thú quấy rối.

.

Lúc trước, Trương Huyền cùng Vưu Hư Y sư sinh tử đấu, chính là bức đối phương uống cái này, để cho đối phương phiền muộn thiếu chút nữa ngay tại chỗ thổ huyết. 

- Cái di tích này, cổ xưa xa xăm, ta nghĩ.

.

. Có lẽ không có Thánh Thú Linh Thú, vì vậy không chuẩn bị thứ này.

.

- Ta cũng vậy, lúc trước ta chuẩn bị một lọ, bất quá kèm theo thực lực cường đại, cảm thấy không có tác dụng gì, một mực chứa, có nhục nhã nhặn, liền ném đi! 

- Chiến Sư Đường chúng ta cũng không dùng thứ này, nếu có Linh Thú vây công, giết là được, giết nhiều rồi, tự nhiên không dám đến quấy rối.

.

.

.

Tất cả mọi người đều lắc đầu. 

Lần này có thể đi tới đây, hầu như đều là người có thân phận, Hàn Tự, Thanh Nguyên đế quốc Trận Pháp Sư Công Hội Hội trưởng, Mộc Viên Danh Sư thất tinh! Ô Thiên Khung, Thẩm Bình Triều, Ngũ Nhiên, ba đại Học Viện Viện trưởng.

.

Hơn nữa Chiến Sư Đường, hầu như đều không có thói quen tùy thân mang theo nước tiểu Thánh Thú, vì vậy, hỏi như vậy, tất cả mọi người có chút phát mộng. 

- Không mang? 

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền nhìn thoáng qua Lạc Nhược Hi cách đó không xa. 

Vẻ mặt nữ hài hận đến nghiến răng: 

- Ta cũng không mang! 

- Được rồi! Nếu như mọi người không mang.

.

Thấy tất cả mọi người không mang, Trương Huyền lắc đầu, xoa xoa mi tâm, cổ tay khẽ đảo, mặt đất xuất hiện một đống nồi bát muôi chậu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua: 

- Vậy.

.

. Bản thân tự đi tiểu đi! 

- Phốc! 

Tất cả mọi người đồng thời lảo đảo, cảm giác muốn thổ huyết. 

Ngươi muốn tìm Thanh Cam Linh Dịch, để cho chúng ta đi tiểu.

.

. Chuyển hướng có cần nhanh như vậy hay không? 

Hơn nữa, tất cả mọi người là nhân vật có mặt mũi, trực tiếp đi tiểu.

.

. Tất cả mọi người vẻ mặt tràn đầy phát điên, muốn nổi điên. 

- Động tác nhanh lên, hơn nữa, tận lực nhiều một ít, có thể phá giải phong ấn hay không, là xem các ngươi cung cấp bao nhiêu rồi.

.

Không để ý tới khuôn mặt mọi người xoắn xuýt, Trương Huyền khoát tay áo. 

- Ta.

.

Mọi người chỉ cảm thấy sắc mặt xám ngắt, thật sắp khóc. 

- Tốt rồi, mỗi người căn cứ tình huống của mình, cầm một công cụ.

.

Trương Huyền chỉ nồi bát muôi chậu dưới đất nói. 

Mấy thứ này đều là từ trong Không Gian giới chỉ của Dị Linh tộc tìm ra, hẳn là công cụ nấu cơm của bọn hắn, cực kỳ sạch sẽ, dùng để chứa đựng, thích hợp nhất. 

- Được rồi! 

Thấy vẻ mặt hắn thành thật, không giống cố ý quấy rối, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đành phải nhẹ gật đầu, cắn răng một cái, riêng phần mình lấy một vật chứa. 

Vù vù vù! 

Thời gian nháy con mắt, người liền đi hết. 

Lấy nước tiểu, bọn hắn cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy.

.

. Thật sự quá xấu hổ chết người ta rồi. 

Trên quảng trường chỉ còn lại có Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi. 

- Khục khục, cái này cho ngươi.

.

Thấy nữ hài còn không có cầm, chần chừ một chút, Trương Huyền từ dưới đất lấy một cái ly đưa tới. 

- Ngươi.

.

Hàm răng Lạc Nhược Hi cắn sắp bể nát, lạnh lùng nhìn tên trước mắt, hận không thể một cái tát chụp chết. 

- Làm sao vậy? 

Thấy biểu lộ của nàng không vui, Trương Huyền nâng cằm, nhăn mày lại: 

- Chẳng lẽ chê nhỏ? Vậy.

.

. cho ngươi cái này! 

Nói xong, có chút không tình nguyện đưa cái chậu lớn trong tay mình tới. 

- Cút! 

Thiếu chút nữa điên rồi, Lạc Nhược Hi gào thét một tiếng, cảm giác tùy thời có thể bạo tạc nổ tung. 

Đi đến bất kỳ địa phương nào, nàng đều là nữ thần, người khác kính ngưỡng, gia hỏa này thì ngược lại, lại có thể cầm ly tới đây để bản thân.

.

. Ghê tởm hơn chính là, còn đưa chậu qua! 

Ngươi cảm thấy ta có thể chơi ra thứ này sao? 

Có tin hiện tại ta liền giết chết ngươi hay không.

.

- Không đi tiểu thì không đi tiểu, giận dữ gì chứ.

.

Không nghĩ tới đối phương không lĩnh hảo ý, còn để hắn lăn, vẻ mặt Trương Huyền ủy khuất. 

- Ngươi.

.

Lạc Nhược Hi thực điên rồi. 

Cho tới nay, bất cứ chuyện gì cũng không có biểu lộ quá lớn, giống như bức tranh, lại như là người ngoài cuộc, nhưng từ khi thấy gia hỏa này, mỗi lần đều bị tức giày vò, tất cả bình tĩnh tỉnh táo, đều bị bài trừ không còn một mảnh. 

- Tốt rồi, ta đi.

.

Thấy nói thêm gì nữa, nữ hài nhất định sẽ nổ thành hai nửa, thân thể Trương Huyền chuyển một cái, quay người bỏ chạy. 

Thấy hắn rời đi, Lạc Nhược Hi như trước cảm thấy giận dữ, hận không thể bắt gia hỏa này lại đập một trận, chợt nghe đến cách đó không xa một thanh âm tràn đầy hốt hoảng vang lên.