Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Kê Nham cười khổ lắc đầu: 

- Ngô sư quen thuộc Chương Viện trưởng, biết rõ hắn sùng bái nhất chính là Ngô Dương Tử tiền bối, sự tình thích nhất chính là dò xét cuộc đời cùng sự tích của đối phương...

. trải qua nhiều mặt dò xét, lại để cho hắn phát hiện một ít chuyện về di tích này, hơn nữa nhận được một ít tin tức hữu dụng. Ngay thời điểm tính toán báo cáo Danh Sư Đường, không biết vì sao tin tức truyền đến trong tai Dị Linh tộc, đồ vật bị lừa đi không nói, còn biết bí mật cấp độ càng sâu.

.

- Về sau, được biết di tích sắp mở, chậm trễ không được, trong đêm liền triệu tập chúng ta lại, lúc này mới đuổi theo đến! 

Nghe xong giải thích, Ngô sư nhíu mày: 

- Chương Dẫn Khâu có Ngọc Bài đưa tin cho Tổng bộ, chỉ cần đưa tin, có thể báo cho tình huống, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.

.

. Vì sao không làm? 

Đưa tin, coi như nói rõ sự tình di tích này một lần, cũng không quá mười tức, có thể suốt đêm gọi người, cấp tốc đuổi theo.

.

. Truyền cái tin tức, không khó lắm a! 

Vì sao nói thời gian không cho phép? 

- Nếu như đoán không sai, tin tức hẳn không phải truyền tới trong tai Dị Linh tộc, mà là.

.

. Bị lừa đi! Mà người lừa đảo này, có phải chính là Tổng bộ tới hay không? Để các ngươi đối với Tổng bộ, cũng không yên tâm? 

Trương Huyền hơi chút suy tư, đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó. 

Nếu như không có kiêng kị, khẳng định đã sớm đưa tin rồi. 

- Cái này.

.

. Trương sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, liếc liền nhìn ra vấn đề.

.

Nghe được lời của hắn, Kê Nham, Đàm Thanh đồng thời há miệng, nhịn không được bội phục. 

Từ lời nói đơn giản, liền đoán ra những thứ này, vị Trương sư trước mắt này, quả nhiên có năng lực phân biệt kinh người, khó trách có thể trở thành Viện trưởng, hoàn toàn chính xác không giống bình thường. 

- Lừa gạt đi? Tổng bộ tới? 

Ngô sư sững sờ, sau đó xiết chặt nắm đấm. 

Hắn cũng là người thông minh, lập tức suy nghĩ minh bạch, đến cùng xảy ra chuyện gì. 

Chương Dẫn Khâu bị một vị “Danh Sư” giả từ Tổng bộ tới lừa gạt, đã có phòng bị, không hiểu rõ lắm tình huống của Thanh Nguyên đế quốc Danh Sư Đường, tự nhiên không dám tùy tiện đưa tin. 

Khả năng kế hoạch là, nếu như có thể từ trong di tích đi ra, tự mình đi tới một chuyến, kết quả.

.

. lại có đi không về. 

- Là ai? 

Ánh mắt nheo lại, Ngô sư nhìn qua. 

Tất cả Danh Sư ở tổng bộ, hắn đều biết, rốt cuộc là ai? 

- Hiện tại chúng ta đều bị vây ở chỗ này, ai cũng ra không được, nói ra cũng không có bất kỳ ý nghĩa.

.

Kê Nham lắc đầu. 

Mọi người không ra ngoài được, nói lại có ý nghĩa gì? 

Đã như vậy, còn không bằng không nói, miễn sinh phiền não. 

- Thật ra không được sao? Chẳng lẽ chúng ta một mực bị vây ở chỗ này? 

Hàn Hội trưởng mở miệng. 

- Ân, phong ấn phía ngoài, có vào không ra, chắc hẳn các ngươi đều đã nhìn ra, hẳn là Khâu Ngô Cổ Thánh tự mình bố trí.

.

. Trừ khi nhận được hắn truyền thừa, hiểu rõ phong ấn huyền bí, nếu không, không có khả năng rời đi! 

Đàm Thanh cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn lại: 

- Đúng rồi, lúc trước chúng ta cùng đám người Thiên Diệp Vương dây dưa, không cách nào thoát thân, đành phải trốn đến nơi này, các ngươi cùng nhau đi tới, có lẽ phát hiện môn hộ đi thông Cổ Thánh truyền thừa a? Có nhận được truyền thừa không? 

- Cái này.

.

Nghe nói như thế, vẻ mặt đám người Ngô sư tràn đầy lúng túng. 

Môn hộ là tiến vào, pho tượng Cổ Thánh cũng thấy, thậm chí khảo hạch cũng thông qua được, nhưng cuối cùng truyền thừa lại không đạt được! 

Chuyện tình quỷ dị như thế, nói ra, đoán chừng đối phương cũng rất khó tin tưởng. 

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ.

.

. các ngươi không thấy dấu vết Chương Viện trưởng lưu lại? 

Thấy mọi người biểu lộ kỳ quái, Kê Nham nhịn không được hỏi. 

Cái dấu hiệu kia rõ ràng như thế, có lẽ có thể đơn giản phát hiện a! 

- Quả nhiên là các ngươi lưu lại, các ngươi đã biết rõ trong môn hộ có truyền thừa, vì sao không vào xem? 

Lần này đến phiên Hàn Hội trưởng kì quái. 

Là bọn hắn lưu lại, tự nhiên tương đương với mở ra môn hộ, xác định phương vị, đã như vậy, vì sao không đi vào? Thật muốn đi vào, Cổ Thánh xuất thủ, như vậy Thiên Diệp Vương chưa hẳn có thể sống đến bây giờ rồi. 

- Lúc ấy chúng ta tới trước môn hộ, hơn nữa kích hoạt mở ra.

.

. Thế nhưng mà vừa xác nhận vị trí, còn không có đi vào dò xét, Thiên Diệp Vương liền đuổi theo. Cổ Thánh truyền thừa, liên lụy quá lớn, vạn nhất thật bị đối phương đạt được, vô cùng có khả năng để cho toàn bộ Nhân tộc bị tai hoạ.

.

. Chúng ta không dám đánh bạc! Vì vậy, Viện trưởng ở trên mặt đất lặng lẽ lưu lại dấu vết, chạy đến bên này. Thiên Diệp Vương trời sinh tính đa nghi, lại chứng kiến chín môn hộ, liền không dám tiến vào dò xét, tiếp tục đuổi theo, cuối cùng tất cả đều đến nơi này.

.

Kê Nham nói tình huống lúc đó một lần. 

Tuy hắn nói hời hợt, nhưng mà, đám người Trương Huyền có thể phỏng đoán ra tàn khốc. 

Đám người Mộ Nhân Hư chết ở địa phương cách chín môn hộ không xa, thi thể cũng không có người thu hồi, đủ thấy tình huống lúc đó nguy hiểm. 

- Sau khi đi vào nơi đây, mọi người bị nhốt, lại tiến hành nhiều lần chém giết, tuy Dị Linh tộc chỉ còn lại Thiên Diệp Vương, Danh Sư chúng ta đến đây, cũng chết không sai biệt lắm.

.

. May mắn nơi đây địa hình phức tạp, mới có thể kéo dài hơi tàn, nếu không, khẳng định đã sớm toàn quân bị diệt rồi.

.

Kê Nham thở dài. 

- Thì ra là thế! 

Mọi người gật đầu. 

Thiên Diệp Vương cường đại, bọn hắn tự mình nhận thức qua, ngay cả Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng liên thủ cũng chống chọi không được, ngay lúc đó mọi người mới chỉ có Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, tự nhiên càng không có biện pháp. 

Có thể sống đến bây giờ, có thể nói đã rất không dễ dàng. 

- Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa trả lời chúng ta, đến cùng có được Khâu Ngô Cổ Thánh truyền thừa hay không? 

Giải thích xong, Kê Nham lần nữa nhìn lại, cái này liên lụy đến bọn hắn có thể rời đi hay không, trong nội tâm muốn biết rõ ràng. 

- Cái này.

.

. Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại ý niệm, bị Trương sư đả kích tán loạn, không lưu lại truyền thừa! 

Nghẹn lấy nửa ngày, Ngô sư đành phải mở miệng.