Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Đi vào Địa Quật ba tháng, không liên lụy chức nghiệp Danh Sư, tuy không tính là trừng phạt rất nặng, cũng tuyệt đối không nhẹ. 

Địa Quật là nơi giao hội của Danh Sư Đại Lục cùng chiến trường ngoại vực, sát lục chi khí nồng đậm, thỉnh thoảng còn sẽ có Dị Linh tộc xuất hiện, nguy hiểm thật lớn, lâm vào trong đó, có thể nói cửu tử nhất sinh! 

Bình thường đều là Danh Sư phạm vào sai lầm thật lớn, tự nhận là tội ác khó chuộc, mới có thể đi vào, tranh thủ dùng cuộc đời còn lại của mình báo đáp nhân tộc. 

Tựa như Lục Phong Viện trưởng lúc trước. 

Không nói trước, Tôn Cường không phải Độc Sư, coi như phải, không có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, thì không thể nói tới tội ác tày trời, mặc dù là Danh Sư, cũng không có tư cách giết chết, mà mình thân là chủ nhân, càng sẽ không bị liên quan đến! 

Đường đường Danh Sư Đường Phó đường chủ, chủ quản phân bộ một phương, lại có thể cho ra dạng phán quyết này...

. Quả thực nực cười! 

- Điền phó đường chủ ngoài vòng pháp luật khai ân, cho ngươi đãi ngộ khoan dung độ lượng như thế, không lĩnh tình thì thôi, rõ ràng còn muốn cự tuyệt? 

Nhướng mày, Trung Thanh Vương hét lớn. 

- Loại đãi ngộ khoan dung độ lượng này, chính ngươi giữ đi! 

Lười để ý đến đối phương, Trương Huyền đi vào trước mặt Tôn Cường. 

Rầm ào ào! 

Thấy hắn đi vào trước mặt, hai hộ vệ khống chế Tôn Cường đồng loạt rút ra binh khí, vẻ mặt cảnh giác. 

Bất quá, trường kiếm trong tay vừa mới ra khỏi vỏ, không có bất kỳ động tác, liền giòn vang cắt thành hai đoạn, mũi kiếm không biết bay đi nơi nào, sau đó cũng không thấy được Trương Huyền có động tác gì, hai hộ vệ kêu lên một tiếng, bay ngược ra, trùng trùng điệp điệp dán ở trên cây cột, ngất đi. 

- Để ngươi chịu ủy khuất.

.

Thở dài một tiếng, Kim Hồn Tỏa trên người Tôn Cường lập tức bay ra, rơi trên mặt đất, Trương Huyền cong ngón búng ra. 

Xì xì xì xì.

.

Người sau bị trọng thương, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục. 

Thực lực của Tôn Cường thấp hơn hắn quá nhiều, dùng Thiên Đạo chân khí khôi phục thương thế, không cần tốn nhiều sức. 

- Càn rỡ! Trương Huyền, nơi này là Thanh Nguyên thành, không phải Hồng Viễn Đế Quốc của các ngươi! Không tôn sùng Danh Sư Đường răn dạy, tự mình làm việc, xem thường lễ pháp, tùy ý làm bậy, thật sự là to gan, người đâu, bắt hắn lại cho ta! 

Trung Thanh Vương hét lớn. 

Rầm rầm! 

Kèm theo lời của hắn, một đống người lập tức từ ngoài cửa vọt vào. 

- Thiếu gia.

.

Chứng kiến Thiếu gia vì hắn ngạnh kháng Thanh Nguyên Phong Hào Đế Quốc đệ nhất Vương gia, sắc mặt Tôn Cường trắng bệch, trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi. 

Xé rách da mặt với Danh Sư Đường Phó đường chủ, cực kỳ có khả năng bị mất tiền đồ, Thiếu gia không có chút do dự gì, chỉ vì cứu một hạ nhân như hắn.

.

. Phần ân tình này, còn lớn hơn thiên địa. 

Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi cũng cảnh giác đứng ở hai bên. 

- Bắt ta? Trung Thanh Vương, ngươi là thật không sợ chết, hay cảm thấy ta không dám giết ngươi? 

Không nhìn rất nhiều hộ vệ vọt tới, Trương Huyền xoay người nhìn Trung Thanh Vương. 

- Giết ta? Hặc hặc, một Danh Sư lục tinh từ đế quốc nhất đẳng tới, cơ duyên xảo hợp có chút thực lực, liền nói khoác không biết ngượng! Ngươi không nghe Điền đường chủ nói, chẳng khác nào trái ngược quy định của Danh Sư Đường.

.

. Hiện tại ta liền thay Danh Sư Đường thanh lý môn hộ! 

Cười lạnh một tiếng, khí tức trên thân Trung Thanh Vương mãnh liệt bay lên, thời gian nháy con mắt, liền tích góp tới đỉnh phong. 

Không khí chung quanh vặn vẹo, dường như ở dưới Nguyên Thần của hắn khống chế bị gấp lên. 

Thánh Vực tứ trọng, Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong! 

So sánh với Ngô sư vừa tiến vào Khâu Ngô Cung cũng không kém nhiều, sức chiến đấu thậm chí vượt qua Trận Pháp Sư Công Hội Hàn Hội trưởng. 

- Trung Thanh Vương, bất kể nói thế nào, Trương sư cũng là Danh Sư, mặc dù có sai, cũng phải mang về Danh Sư Đường thẩm vấn, bắt lấy là được, không được giết.

.

Thấy khí tức của hắn bạo tăng, Điền Thanh Phó đường chủ bàn giao một câu. 

- Phó đường chủ yên tâm, ta có chừng mực.

.

Cười lạnh một tiếng, bàn tay của Trung Thanh Vương trảo một cái, toàn bộ đại điện như bị mây đen bao phủ, lực lượng như sóng biển điên cuồng phun tới. 

Vị đệ nhất Vương gia này, không biết tu luyện pháp quyết gì, không chỉ lực lượng hùng hồn, chân khí vọt tới, còn cho người một loại cảm giác lâm vào sa trường, tựa như bốn phía đều là huyết dịch, trước mắt một mảnh huyết hồng, khó có thể tự kìm chế. 

- Cái này là.

.

. Đại Huyết Bào bí pháp! 

Chứng kiến chiêu này, Lạc Thất Thất nhíu mày, mang theo lăng lệ ác liệt. 

- Đại Huyết Bào bí pháp? 

- Là công pháp coi trọng khí tức sát lục nhất của Thanh Nguyên đế quốc, tu luyện công pháp này, cần huyết dịch bồi dưỡng mới có thể tiến bộ, một khi thi triển, thấy máu mới về.

.

. Cực kỳ quỷ dị! Coi như là Khuynh Hải Công đồng cấp, muốn thắng được cũng rất khó! 

Lạc Thất Thất vội nói: 

- Chỉ là chiêu này có thương tổn thiên đạo, Danh Sư cùng Chiến Sư không có người học.

.

. Không nghĩ tới hắn đường đường một Vương gia lại đi học.

.

. Lão sư, cẩn thận! 

- Tôm tép nhãi nhép mà thôi! 

Thấy vẻ mặt của nữ hài tràn đầy lo lắng, trên mặt Trương Huyền không khẩn trương chút nào, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, ngón tay búng ra. 

Vèo! 

Kim Hồn Tỏa lập tức bay ra ngoài, tốc độ nhanh như tia chớp, thời gian nháy con mắt liền đi tới trước mặt Trung Thanh Vương. 

Chưởng lực hùng hồn, đối với Kim Hồn Tỏa cấp tốc vọt tới, lại không có ngăn trở mảy may, chỉ nháy mắt liền xuyên thấu chưởng lực, xuất hiện ở trước mặt vị đệ nhất Vương gia kia. 

Bành! 

Kim Hồn Tỏa đánh vào ngực, sắc mặt Trung Thanh Vương đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi. 

Đăng đăng đăng đăng! 

Liên tục lui về sau bảy tám bước, lưng đâm vào trên ghế ngồi, cái ghế không chịu nổi lực lượng lập tức nổ vỡ nát. 

Chân khí trong cơ thể sôi trào, phát ra gào thét như thủy triều, lúc này Trung Thanh Vương mới ổn định thân hình, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.