Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Đau đớn kịch liệt, khiến Trung Thanh Vương kêu thảm một tiếng, bất quá nói còn chưa dứt lời, liền thấy Tôn Cường không biết từ đâu lấy ra một vò muối ăn, đổ tới miệng vết thương. 

- Kiên nhẫn một chút, ta thoa thuốc cho ngươi...

- .

.

Trung Thanh Vương. 

Vừa thoa xong, lại lấy ra đao nhọn, máu tươi chảy ròng, lại xát muối.

.

Nhìn thoáng qua, Trương Huyền liền không nhịn được quay đầu đi.

.

. Thật sự quá tàn nhẫn! 

Bất quá, mới vừa rồi giúp Tôn Cường chữa thương, hắn đã biết rõ, người phía trước còn dùng cực hình lợi hại hơn, giờ phút này, làm lại quá phận cũng không coi vào đâu, nhân quả tuần hoàn mà thôi. 

Điền Thanh Phó đường chủ cùng Kim Nguyên Đỉnh vẫn còn chiến đấu, lực lượng tương đương, Trương Huyền cũng không đi quản, mà nhìn về phía cách Minh Chân Phó điện chủ ở đó không xa. 

Vị Độc Điện Phó điện chủ này, vừa rồi chứng kiến sự tình không ổn, muốn chạy trốn, lại bị trận pháp vây ở chính giữa, căn bản không có biện pháp rời đi. 

Lúc này chứng kiến Trương Huyền nhìn qua, tràn đầy hoảng sợ, như là gặp quỷ rồi. 

- Tới đây đi! 

Bàn tay trảo một cái, người sau lăng không bay tới, bị giam cầm ở trước mắt. 

- Độc Điện thế nào? Đám người Hứa Du Trưởng Lão đâu? 

Tiện tay bố trí cấm chế ở chung quanh, bọn người Lạc Thất Thất cũng nghe không được, Trương Huyền hỏi. 

Hứa Du Trưởng Lão cùng hắn quan hệ không tệ, làm người cũng rất tốt, muốn biết hiện tại thế nào. 

- Ngươi… làm sao ngươi biết Hứa Du? 

Minh Chân Phó điện chủ hoảng sợ. 

Lúc trước Trương Huyền đi Độc Điện đã ngụy trang, hơn nữa dùng tên giả Tôn Cường, vị trước mắt này cũng không nhận ra. 

- Chẳng lẽ.

.

. Ngươi mới là Tôn Cường? 

Bất quá hắn cũng không ngốc, thời gian nháy mắt liền hiểu được, đồng tử co rút lại. 

- Không sai! Ngươi rất thông minh! 

Cười nhạt một tiếng, bàn tay Trương Huyền vỗ vỗ, một đạo chân khí lập tức tràn vào thân thể. 

- A.

.

Chân khí ở dưới khống chế thay đổi thành kịch độc, trên đầu Minh Chân ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể liên tục vặn vẹo. 

Thiên Đạo chân khí ngay cả đám người Hải độc sư cũng không chịu nổi, đừng nói hắn. 

- Ngươi là Danh Sư.

.

. Đánh Trung Thanh Vương, bỏ qua quyền uy của Phó đường chủ, đã là đại nghịch bất đạo rồi.

.

. Nếu như giết ta, nhất định sẽ bị Danh Sư Đường nghiêm mật thẩm tra.

.

Cố nén đau nhức kịch liệt, Minh Chân nói. 

Hắn biết rõ người trước mắt này cùng Hứa Du Trưởng Lão quan hệ không tệ, bản thân làm hại toàn bộ Độc Điện diệt tuyệt, đối phương tuyệt đối sẽ không chút lưu tình chém giết, bởi vậy biết rõ nói cái gì, mới có thể khiến đối phương dừng tay. 

Giờ phút này hắn thuộc về “nhân chứng”, một khi chết ở trong tay đối phương, coi như nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. 

- Ta chỉ muốn nghe được sự tình ta muốn biết.

.

. Ta có thể mang theo Tổ Sư khai phái tiến về Độc Điện, thì có năng lực cho ngươi lặng yên không một tiếng động chết mất, không ai hoài nghi! 

Chẳng muốn trả lời đối phương, Trương Huyền thản nhiên nói. 

Đổi lại Danh Sư khác, muốn giết đối phương, nhất định sẽ bị hoài nghi, nhưng hắn là Độc Sư.

.

. Hoàn toàn có thể có rất nhiều loại phương pháp khiến đối phương chết, coi như là Danh Sư Đường cũng không tra được. 

- Ta.

.

Nghe nói như thế, chứng kiến thái độ của đối phương, Minh Chân biết rõ đối phương thật dám làm, đành phải nghiến răng nói: 

- Lúc ấy ta chạy ra Độc Điện, liền trực tiếp tới nơi đây! 

- Tới đây? Trước kia ngươi nhận thức Trung Thanh Vương? 

Trương Huyền nhìn qua. 

Chạy ra Độc Điện, vì phòng ngừa đuổi bắt, tất nhiên sẽ trốn tới địa phương tự nhận là an toàn nhất, có thể đi tới nơi này, nói rõ hắn cùng vị Trung Thanh Vương này đã sớm nhận thức. 

- Vâng, chúng ta có sinh ý hợp tác, hắn mua của ta không ít kịch độc.

.

. Ta cũng từ trong tay hắn nhận được rất nhiều vật phẩm quý giá trên việc tu luyện.

.

Minh Chân nói. 

Khuôn mặt Trương Huyền trầm xuống. 

Xem ra tin tức của Ngọc Phi Nhi không sai, chỉ bất quá, đối phương cũng không phải Độc Sư, mà là cùng Độc Điện có giao dịch mà thôi. 

Bất quá, vẫn có chút nghi vấn. 

- Hắn mua sắm độc dược, có thể sử dụng sao? 

Trương Huyền nhịn không được nói. 

Độc dược, không riêng gì Độc Sư mới có thể phối trí, rất nhiều cấp bậc cao, còn cần thủ pháp đặc thù mới có thể thi triển, không phải Độc Sư, coi như nhận được dược vật, cũng chỉ có thể thô ráp sử dụng, rất dễ dàng bị phát hiện. 

Thật giống như Vưu Hư lúc trước, thủ pháp dùng độc thô ráp, tuy từ chỗ Dị Linh tộc nhận được kịch độc, như trước không dám sử dụng phạm vi lớn. 

- Ta cũng không biết.

.

. Hắn đối với độc dược đẳng cấp cao nhu cầu rất lớn, ta từng xin Tổng bộ vài loại độc dược thất tinh, đều bán cho hắn.

.

Minh Chân không dám giấu giếm. 

- Ân! 

Nghi hoặc liếc nhìn Trung Thanh Vương, Trương Huyền không có tiếp tục hỏi thăm nữa. 

Gia hỏa này, là Vương gia của Thanh Nguyên đế quốc, cũng không nghe được sự kiện dùng độc ác liệt của hắn, bởi vậy coi như là Danh Sư, cũng không thể quản quá nhiều. 

Nếu không, rất dễ dàng gây nên đế quốc cùng Danh Sư Đường mâu thuẫn. 

Hiện tại đối phương tìm Tôn Cường phiền toái, sự tình ra có nguyên nhân, hung hăng giáo huấn một lần cũng không có gì, liên lụy đến phương diện này, có khả năng sẽ phải quan hệ tới triều chính rồi. 

- Nói sự tình đám người Hứa Du đi! 

Trương Huyền nhìn qua. 

- Ta một đời vì Độc Điện, kết quả nhận phải hình phạt độc sát, trong tâm không cam lòng, tìm đến Trung Thanh Vương, muốn mượn trợ giúp của hắn, vì mình tìm về công bằng.

.

. Kết quả, Trung Thanh Vương vì lập công, không để ý ta phản đối, bắt tất cả người Độc Điện, phản kháng hầu như đều bị giết.

.

Nói đến đây, sắc mặt của Minh Chân buồn bã: 

- Tuy ta thống hận đám người Hứa Du hại ta thê thảm, nhưng mà ta cũng là một phần tử của Độc Điện, chuyện này, thật không phải là ta mong muốn nhìn thấy.

.

Lắc đầu, Minh Chân biết, chuyện này từ hắn mà lên, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngẩng đầu nhìn lại. 

- Nói thiệt cho ngươi biết, Hứa Du Trưởng Lão.

.

. không chết!