Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Vừa nghĩ tới kịch độc mang đến đau đớn, toàn thân Trung Thanh Vương phát run, vội vàng đi vào trước mặt Tần quản sự, đưa mặt tới, cắn chặt hàm răng, tràn đầy khát vọng: 

- Dùng sức! 

...

- Quả nhiên có tác dụng.

.

Vừa đi ra Danh Sư Đường, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười. 

Thời điểm cho Trung Thanh Vương uống rượu ngon, liền lặng lẽ lưu lại một đạo ý thức, giấu ở trong cơ thể đối phương, coi như là cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng không cách nào phát hiện. 

Thời điểm đối phương nhục mạ mình phát động, khiến Thiên Đạo chân khí biến thành kịch độc, tàn sát bừa bãi trong người, nguyên nhân chính là lưu lại chuẩn bị như thế, mới không chút do dự giao cho Hoàng Đế bệ hạ. 

Dù sao sinh tử đều ở một ý niệm của mình, mang đi hay không đều không coi vào đâu. 

Vốn lưu lại Tần quản sự kia chẳng qua coi là một con cờ sử dụng, không nghĩ có tác dụng gì quá lớn, không nghĩ tới tên này lại có thể tin tưởng phương pháp “đánh mặt trị liệu” của mình.

.

Như vậy ngược lại làm cho mình giảm đi không ít phiền toái, trước hết để cho Trung Thanh Vương nếm chút khổ sở lại nói. 

Ở dưới ý thức của hắn khống chế, tuy phương pháp đánh mặt trị liệu thoạt nhìn có thể chữa trị Thiên Đạo chân khí mang đến ăn mòn, nhưng cũng phải dùng nhiều lần.

.

Thời điểm đánh “giải độc”, thời điểm không đánh phát tác.

.

. chuyện thú vị như vậy, hắn có thể chơi vui vài ngày. 

Bất quá, cũng không biết vị Trung Thanh Vương này, có thể chịu bao lâu.

.

Câu thông đạo ý thức giấu ở trong cơ thể đối phương một lát, Trương Huyền liền không để ý tới nữa, theo sát ở sau lưng Ngô sư, không lâu sau, đi tới một Giao Dịch Tràng thật lớn. 

- Đây không phải địa phương của Giám Bảo Sư Công Hội chỗ sao? 

Nhìn chung quanh, xác định vị trí, Trương Huyền kỳ quái. 

Căn cứ Hình Đường chủ nói, nơi đây hẳn là Giám Bảo Sư Công Hội, thế nào lại là cửa hàng? 

- Đặc tính của Giám Bảo Sư Công Hội ngươi cũng rõ ràng, chỉ cần thành lập, chung quanh nhất định sẽ diễn biến thành cửa hàng, cái này là chuyện không có cách nào khác! 

Ngô sư cười nói. 

- Cũng đúng.

.

Trương Huyền nhẹ gật đầu. 

Giám Bảo Sư có thể phân biệt bảo vật là thật hay giả, chức nghiệp đặc thù, Công Hội thành lập, thì có liên tục không ngừng người tới đây xem xét, được giấy chứng nhận, tương đương đã có bảo đảm chất lượng, dễ dàng bán ra, bởi vậy tới nơi này mua đồ, so sánh đi địa phương khác càng nhiều.

.

. Dần dà, chung quanh Công Hội liền hình thành thương hội khổng lồ, tạo thành trung tâm mậu dịch. 

- Đúng rồi, ngươi nói Phẩm Giám Hội, là chuyện gì xảy ra? Vì sao Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội cũng tới? 

Trương Huyền hỏi tiếp. 

Nếu như chỉ là đánh giá bảo vật, Giám Bảo Sư Công Hội Hội trưởng xuất hiện không kỳ quái, Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội cũng xuất hiện là có ý tứ gì? 

- Bảo vật cần đánh giá, là Vô Bi lão nhân hai nghìn năm trước lưu lại một bức tranh chữ. 

Ngô sư nói. 

- Vô Bi lão nhân? 

- Hắn là Thư Họa Sư nổi danh nhất Thanh Nguyên đế quốc từ trước tới nay, thiên phú cực cao, chưa tới ba trăm tuổi, đã đạt đến bát tinh.

.

. Chỉ tiếc, vừa mới chúc mừng xong ngày sinh ba trăm tuổi, ở ngày thứ ba liền biến mất vô tung vô ảnh, cụ thể đi địa phương nào, ai cũng không biết! Đoán chừng là bị người hại. 

Ngô sư lắc đầu. 

- Ba trăm tuổi? Loại tuổi này đối với cường giả Thánh Vực mà nói, không tính lớn, vì sao phải gọi là.

.

. Vô Bi lão nhân? 

Trương Huyền không hiểu. 

Vô luận Hình Đường chủ hay Ngô sư, đều ít nhất vượt qua năm trăm tuổi, ba trăm tuổi.

.

. ở Thánh Vực coi như là vô cùng trẻ, xưng hô thế này.

.

- Sở dĩ tự xưng Vô Bi lão nhân, cùng bản thân trải qua có quan hệ, nghe nói lúc còn trẻ, thiên phú không hiển sơn lộ thủy, mãi cho đến hơn một trăm tám mươi tuổi, Thánh Vực cũng không có đạt tới, vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ tử vong, ai ngờ không biết như thế nào đột nhiên thông suốt, thiên phú Thư Họa như quỷ thần phụ thể, ngắn ngủn mười năm, thì đến được thất tinh, mượn cái này tu vi cũng đột phá Thánh Vực.

.

. Bởi vì thời điểm đột phá lớn tuổi, thoạt nhìn cực kỳ già nua, vì thế tự cho mình là lão nhân. 

Nhớ tới cuộc đời của Thư Họa Đại Tông Sư kia, Ngô sư giải thích. 

- Thì ra là thế.

.

Trương Huyền gật đầu. 

Tuổi thọ của Hóa Phàm cảnh chỉ khoảng hai trăm năm, một trăm tám mươi tuổi vẫn còn Hóa Phàm, cơ bản liền không cách nào đột phá, bằng chừng ấy tuổi, lại có thể lấy họa nhập đạo, thong dong thành Thánh.

.

. Không thể không nói, là một truyền kỳ. 

Hai người đang nói chuyện, thì đi vào cửa hàng. 

Cửa hàng so với tưởng tượng còn muốn hùng vĩ, bảo vật cái gì cần có đều có, không ít người qua lại ở bên trong, lựa chọn vật phẩm mình cần. 

Minh Lý Chi Nhãn chuyển động, Trương Huyền nhìn lướt qua, nhịn không được lắc đầu. 

Dù nơi đây có không ít bảo bối, nhưng đều là vô cùng bình thường, đối với cường giả Hóa Phàm có lẽ tác dụng không nhỏ, nhưng với hắn mà nói, căn bản không dùng được. 

- Vật phẩm lầu một của cửa hàng, đều là tạp hoá, giá cả không tính quá cao, tới đây mua, hầu như đều mang theo tâm lý đào bảo, có thể đào được tốt nhất, đào không được, cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều! Từ lầu hai bắt đầu, rất nhiều bảo vật có giấy giám định của Giám Bảo Sư, dù giá cả hơi cao, nhưng có thể cam đoan, mua không phải là hàng giả! 

Ngô sư giới thiệu một chút: 

- Trương sư có muốn ở trong cửa hàng đi dạo, tùy tiện nhìn xem hay không? 

- Không cần.

.

Trương Huyền lắc đầu. 

Hiện tại hắn thiếu nhất chính là Tinh Nguyên thượng phẩm, mà thứ này, nơi đây khẳng định không có. 

Còn dược liệu, khoáng thạch, Sở Thiên Hành đã lấy ra toàn bộ, không cần mua sắm. 

Cái gì cũng không thiếu, thì không cần phải loạn chuyển ở chỗ này. 

- Vậy thì chúng ta trực tiếp đi lầu năm, Phẩm Giám Hội cử hành ở trên đó.

.

Ngô sư cười cười, dẫn đường. 

Vượt qua đám người, dọc theo thang lầu đi lên lầu năm. 

Nơi đây không có địa phương bán bảo vật, mà là một đại sảnh rộng lớn. 

Đi thẳng về phía trước, hai người còn không có vào phòng, liền chứng kiến hai người đi tới, nhìn thấy một cái trong đó, Trương Huyền nhịn không được sững sờ. 

Không phải người khác, đúng là vị “cố gắng lên” kia, hậu nhân Trương gia.

.

. Trương Cửu Tiêu!