Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Sao ngươi có thể xác định, mây trắng này là phong ấn? 

Xem một lát, Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội nhịn không được mở miệng. 

Mọi người cũng đồng loạt nhìn lại. 

- Lấy bó đuốc tới đây! 

Lắc đầu, người mang mặt nạ bằng đồng xanh quay đầu phân phó. 

Một Giám Bảo Sư canh giữ ở cửa nhẹ gật đầu, lui ra ngoài, không lâu sau mang tới một bó đuốc. 

Tiện tay tiếp nhận, người mang mặt nạ bằng đồng xanh cầm họa quyển, nhẹ nhàng hơ hơ, ở dưới ánh lửa chiếu rọi, toàn bộ sơn mạch lập tức thay đổi, từ xanh biếc lúc trước, biến thành màu tro bụi, duy chỉ có mây trắng không có bất kỳ biến hóa nào. 

- Cái này...

Đồng tử của Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội co rụt lại: 

- Mây trắng không có biến hóa, nói rõ.

.

. không phải cùng lúc vẽ, cả hai chênh lệch ít nhất ba mươi năm.

.

. vừa rồi ta lại nhìn không ra.

.

Dựa theo tình huống bình thường, nếu như làm liền một mạch, hẳn là cả bức họa đều biến màu mới đúng, hiện tại mây trắng không có xuất hiện biến hóa, hoàn toàn chính xác giống như đối phương nói, là sau này vẽ lên, hẳn là thuộc về loại đồ vật bị phong ấn. 

- Cả hai có thể hoàn chỉnh kết hợp, để cho chúng ta nhìn không ra, hẳn là cùng một người vẽ, hơn nữa.

.

. thời điểm vẽ mây trắng, bút lực lần nữa gia tăng, mới có thể cùng bức tranh lúc đầu phù hợp tốt như vậy, ai cũng khó có thể phát hiện.

.

Mục Hội trưởng chen vào nói. 

Mọi người gật đầu. 

Cũng chỉ có cùng một người vẽ tranh, mới có thể để cho một đám cao thủ không thể phát hiện. 

- Nhưng coi như biết phong ấn, cũng không có biện pháp cởi bỏ a.

.

Cảm khái xong, mọi người trầm mặc. 

Biết mây trắng là về sau tăng thêm, vô cùng có khả năng là phong ấn, nhưng cả hai hoàn mỹ dung hợp, căn bản không giải được. 

- Ai, xem ra ta đánh giá Thanh Nguyên đế quốc quá cao.

.

Thấy nói ra phong ấn, tất cả mọi người còn thúc thủ vô sách, người mang mặt nạ bằng đồng xanh lắc đầu, thở dài một tiếng, đang định thu hồi họa quyển, chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên. 

- Ta có thể nhìn một chút hay không? 

Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thanh niên đứng lên đi tới. 

Đúng là Trương Huyền. 

Đối với bức họa này, hắn cũng có chút kỳ quái, nếu như mọi người nhìn không ra, hắn muốn xác định một chút. 

- Ngươi bất quá một Giám Bảo Sư ngũ tinh mà thôi, có thể nhìn ra cái gì? Để ta tới đi! 

Còn chưa đi đến trước mặt, sau lưng có một thanh âm vang lên, Trương Cửu Tiêu ngạo nghễ đi tới. 

Đi vào trước mặt, Trương Cửu Tiêu duỗi ra ngón tay: 

- Loại Họa quyển Bát Cảnh này, trước kia ta nhìn thấy qua, biết rõ phương thức sử dụng loại phong ấn này. 

- Nhìn thấy qua? Kính xin nói rõ, nếu như có thể cởi bỏ, ta nguyện ý dâng tặng hậu lễ! 

Thấy vị trước mắt này tự tin như thế, người mang mặt nạ bằng đồng xanh dừng bước, xoay người nói. 

- Loại phong ấn này, gọi là Phong Vân Khấu! Là dùng phương thức lấp mực, che chắn lên một tầng vật, nhưng không tổn thương căn bản, nếu như đoán không sai, trong đó gia nhập linh tính đặc thù, nếu không thời gian dài tất nhiên sẽ triệt để dung hợp.

.

Trương Cửu Tiêu giơ đầu lên. 

- Phong Vân Khấu? 

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh cùng tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn lại. 

Rất hiển nhiên, chưa bao giờ có người nghe qua thuyết pháp này. 

- Tại hạ ở gia tộc, thấy tận mắt có người cởi bỏ qua loại phong ấn này, bởi vậy biết rõ giải quyết như thế nào! 

Chắp hai tay sau lưng, Trương Cửu Tiêu mang theo vẻ ngạo nhiên. 

- Gia tộc? 

- Ngươi không biết? Vị Thanh Nguyên thành đệ nhất thiên tài này, kỳ thật là hậu bối của Thánh Nhân Trương gia! 

- Thánh Nhân Trương gia? 

- Khó trách, loại thân thế này, dù chỉ là chi thứ, kiến thức cũng không phải chúng ta có thể so sánh.

.

.

.

Nghe được hắn có phương pháp giải quyết, mọi người xôn xao, từng cái lộ ra vẻ bội phục. 

- Giải quyết như thế nào? 

Nghe hắn đến từ Thánh Nhân Trương gia, trên mặt người mang mặt nạ bằng đồng xanh lộ ra vẻ ngưng trọng, ôm quyền hỏi. 

- Rất đơn giản, muốn bài trừ phong ấn, tìm một người am hiểu Linh Hồn, lấy Linh Hồn làm cầu, hấp dẫn linh tính ẩn chứa trong đó ra.

.

- Người am hiểu Linh Hồn? 

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nghi hoặc. 

- Đúng vậy, Linh Hồn lan tràn trong đó, rút ra linh tính, không còn tầng ngăn cách, phong ấn tự nhiên sẽ tiêu tán.

.

Trương Cửu Tiêu nói. 

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh chần chờ: 

- Không biết ngươi nói người am hiểu Linh Hồn này, phải đạt tới cấp bậc gì? 

- Cần Linh Hồn khống chế tinh tế như tơ, hơn nữa lại không thể quá mạnh mẽ, nếu không sẽ hư hao họa quyển, khiến họa quyển Bát Cảnh biến thành phế phẩm, đương nhiên quan trọng nhất là, người này nhất định phải biết rõ linh tính ở địa phương nào, cực kỳ hiểu rõ Thư Họa mới được! 

- Cái này.

.

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh sửng sốt một chút, nhăn mày lại: 

- Loại người này.

.

. Ở đâu mới có thể tìm được? 

Đối phương nói yêu cầu tuy không nhiều, nhưng có thể làm được, toàn bộ Thanh Nguyên thành, chỉ sợ cũng không có. 

- Không cần tìm.

.

Nhẹ nhàng cười cười, Trương Cửu Tiêu thẳng lưng, tựa như cây thương, làm cho người ta cảm giác sen trong bùn mà không nhiễm, sóng nhẹ lăn tăn, lộ ra khí tức ngạo nghễ ta mặc kệ hắn là ai. 

- Tại hạ bất tài, vừa vặn phù hợp!