Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Thân là Khải Linh Sư thất tinh đỉnh phong, loại tình huống này, nàng cũng đã được nghe nói, bất quá tận mắt nhìn thấy còn rất khiếp sợ. 

- Linh tính thực vật? Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? 

Nghe được trong cơ thể lại có thể kích hoạt linh tính thực vật, còn nở hoa kết quả...

. khóe miệng Trương Cửu Tiêu co giật, sắp muốn điên rồi. 

Hắn chỉ là muốn giải quyết phong ấn, đại xuất danh tiếng, thuận tiện đả kích Trương Huyền, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái gì cũng không có làm, trên đầu mọc đầy sầu riêng, thời gian nháy con mắt, đã kết bốn quả rồi.

.

- Hẳn là ngươi muốn diệt linh tính trên họa quyển, kết quả.

.

. Bị cắn trả! 

Trương Huyền đồng tình nói. 

Loại tình huống này, ở trên người Hình Đường chủ đã từng gặp, mình ở trên nguyên thần của đối phương nhóm lửa linh tính, kết quả.

.

. Liền biến thành cái dạng này, trên đầu mọc sừng, sau lưng có cái đuôi.

.

Hiện tại gia hỏa này xuất hiện tình huống đồng dạng, rất hiển nhiên, là ở thời điểm xử lý linh tính của họa quyển, bị cắn trả, chẳng những không có xử lý thành công, ngược lại bị đối phương ăn mòn, biến thành bộ dạng này. 

- Vậy phải làm thế nào? 

Sắc mặt trắng nhợt, thân thể Trương Cửu Tiêu lắc lư. 

Hắn là Thanh Nguyên đế quốc đệ nhất thiên tài, thần tượng vô số thiếu nữ sùng bái, nếu như mang cái đồ chơi này đi ra ngoài, còn không tươi sống bị người chết cười? 

- Rất đơn giản, gạt bỏ linh tính thực vật ở trong cơ thể ngươi là được! 

Trương Huyền nói. 

Loại sự tình này xử lý qua một lần, vừa mới bắt đầu vô cùng kinh ngạc, hiện tại đã không coi vào đâu, rất dễ dàng. 

- Gạt bỏ? Làm sao gạt bỏ.

.

Trương Cửu Tiêu vội vàng nhìn qua. 

Lúc trước Nguyên Thần của Hình Đường chủ cường đại như thế, cũng không gạt bỏ được linh tính, cuối cùng vẫn là Trương Huyền tự mình xuất thủ. 

- Rộng mở linh hồn của ngươi, tùy ý ta dò xét, giúp ngươi tìm được linh tính, giết chết liền có thể giải quyết! 

Trương Huyền nói. 

- Rộng mở Linh Hồn? Điều đó không có khả năng.

.

Trương Cửu Tiêu vội vàng lắc đầu. 

Thân là đệ tử Trương gia, trong linh hồn hắn liên lụy rất nhiều bí mật, làm sao có thể tùy tiện mở ra? 

Rộng mở Linh Hồn, cùng trần trụi đứng ở trước mặt đối phương, có cái gì khác nhau? 

Chắc chắn sẽ không đi làm! 

- Không được? Như vậy đi, ta trước xem linh tính trong bức họa này là cái gì, sau đó lại nghĩ biện pháp đúng bệnh hốt thuốc, có lẽ có thể chế biến ra dược vật có thể gạt bỏ linh tính.

.

Dừng lại một chút, Trương Huyền nói. 

Không rộng mở linh hồn cũng được, chỉ cần biết linh tính trong cơ thể đối phương là cái gì, chế biến ra độc dược đối ứng, hạ độc chết cũng dễ làm thôi. 

Lúc trước hắn cũng giới thiệu qua loại phương pháp này cho Hình Đường chủ, chỉ tiếc đối phương không đồng ý. 

- Tốt, ngươi mau nhìn.

.

Nghe được không cần rộng mở Linh Hồn, Trương Cửu Tiêu vội vàng nói. 

- Ân! 

Nhẹ gật đầu, Trương Huyền không để ý tới đối phương nữa, ánh mắt rơi vào trên họa quyển, tinh thần lại lặng lẽ đi vào thức hải, rơi vào thư tịch vừa mới xuất hiện. 

Xem một lát, nhăn mày lại. 

- Ngươi nhìn ra điều gì sao? 

Thấy bộ dạng của hắn, Ngô sư mở miệng. 

Không có trả lời hắn, Trương Huyền ngược lại quay đầu nhìn về phía người mang mặt nạ bằng đồng xanh: 

- Bức tranh này ngươi lấy được từ chỗ nào? 

- Ta chỉ là mời các ngươi giúp ta cởi bỏ phong ấn, không cần thiết nói ra đồ từ đâu đến đi? 

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh mặt lộ vẻ không vui. 

- Hoàn toàn chính xác không cần thiết nói ra đồ từ chỗ nào đến! 

Chắp hai tay sau lưng, Trương Huyền nhướng mày: 

- Đầm lầy Tế Bắc, ẩm ướt rất nặng, bức tranh này, mặc dù chỉ là Thư Họa, nhưng ở loại địa phương này đắm chìm hơn hai nghìn năm, như trước dính đầy ướt át chi khí, chỉ cần tới gần có thể cảm thấy, hỏa diễm thiêu cháy mới có thể cải biến màu sắc.

.

- Ngươi.

.

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh sững sờ, trên mặt tựa hồ lộ ra kinh hãi. 

Chỉ nhìn trên họa có ẩm ướt, liền phát hiện đến từ đầm lầy Tế Bắc? 

Vị trước mắt này, nhãn lực không khỏi quá tốt đi. 

- Đầm lầy Tế Bắc, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, kỳ ngộ cũng đồng dạng rất nhiều, có thể tìm được tác phẩm lúc trước Vô Bi lão nhân lưu lại, không coi vào đâu, chỉ là.

.

. Vô Bi lão nhân lưu lại Thư Họa, ba mươi năm sau lại cố ý che giấu bí mật ở trong sơn mạch.

.

. Nói rõ là không muốn hậu nhân biết được, bí mật này, chỉ sợ liên lụy không nhỏ? 

Trương Huyền nói tiếp. 

Khóe mắt nhảy dựng, ánh mắt người mang mặt nạ bằng đồng xanh híp lại: 

- Nếu như các ngươi không cách nào cởi bỏ phong ấn, ta mang họa quyển đi là được, không cần ở chỗ này nghi thần nghi quỷ.

.

- Ai nói không cách nào cởi bỏ phong ấn? 

Trương Huyền nói: 

- Nếu như không muốn nhiều lời lai lịch của bức họa này, ta cũng lười phân tích. Chất liệu của bức họa này, là da Thanh Giác Ngư dung hợp da hươu Bạch Giác Lộc làm thành, mực nước dùng Thiên Lam Thạch, dung hợp Kim Nguyên Thủy, bởi vậy, tuy trải qua hơn hai nghìn năm, chẳng những không có mục nát, ngược lại càng chói mắt, làm cho người ta có cảm xúc càng sâu! 

- Nhìn màu sắc cùng biến hóa của mực nước, hẳn là bị ngươi từ nơi chôn dấu, lấy ra đại khái ba năm, mà thời gian hoàn thành họa quyển, là hai nghìn một trăm bốn mươi hai năm, dựa theo thời gian suy tính, hẳn là Vô Bi lão nhân ở lúc hai trăm bảy mươi tuổi vẽ! Cuối cùng bổ sung đám mây kia, là hắn ở lúc ba trăm tuổi lưu lại, nói cách khác.

.

. Bổ sung xong những thứ này, hắn liền mất tích, là bị giết, hay bắt đi, không người biết được! 

- Cái này.

.

Mọi người khiếp sợ. 

Mục Hội trưởng càng mở to hai mắt nhìn. 

Vừa rồi hắn cẩn thận quan sát cả buổi, cũng không có nhìn ra niên hạn cụ thể của bức họa này, vị trước mắt này, chỉ nhìn thoáng qua, liền biết kỹ càng như vậy, năng lực giám bảo thật là đáng sợ!

Thân thể của Trương Cửu Tiêu cũng nhoáng một cái, ánh mắt choáng váng, thiếu chút nữa khóc lên. 

Gia hỏa này không phải nói, là Giám Bảo Sư ngũ tinh sao? 

Ngũ tinh khác, hắn nhìn cũng không nhìn.

.

. Mà cái này, sao cảm giác còn lợi hại hơn Giám Bảo Sư thất tinh như hắn? 

- Vô Bi lão nhân ba trăm tuổi, tu vi dĩ nhiên đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, hắn lưu lại đám mây, kết hợp cảnh giới Thư Họa giống như thực giống như ảo, khiến người ta tìm không rõ đầu mối, cũng rất khó phá giải.

.

.