Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Trong một gian phòng rộng lớn. 

- Phường chủ, không xong...

Một lão giả vội vã chạy tới. 

- Làm sao vậy? 

Trung niên nhân ngồi ở chủ vị đang uống trà nhíu mày. 

Chính là phường chủ của chợ đen, một vị cường giả Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong! 

Chợ đen ngư long hỗn tạp, nhiều bảo vật như vậy, không ai dám ngấp nghé, thân là phường chủ, đương nhiên nắm giữ thực lực người thường khó mà với tới. 

- Là như vậy, vừa tới một người khiêu chiến gọi Trương Huyền, liên tục chiến đấu mười trận, thành Thập Chiến Vương.

.

Lão giả vội nói. 

- Chuyện này có cái gì? Thập Chiến Vương rất bình thường a! 

Nâng bình trà lên, rót đầy chén, thổi thổi lá trà trôi nổi ở phía trên, trung niên nhân không thèm để ý chút nào. 

Dù Thập Chiến Vương rất khó, nhưng hàng năm vẫn có thể ra bảy tám cái, không tính là gì. 

- Là rất bình thường, nhưng sau khi thành vì Thập Chiến Vương, thời điểm còn muốn tiếp tục khiêu chiến Bách Chiến Vương.

.

. Hồng Dương lên đài! 

Lão giả nói tiếp. 

- Ồ? 

Trung niên nhân mỉm cười: 

- Thực lực của Hồng Dương, đồng cấp không người có khả năng chiến thắng, chỉ cần hắn ra tay, cơ bản đều sẽ bị giết, chuẩn bị một chút, xử lý thi thể như thế nào là được, ngươi cũng coi như xe nhẹ đường quen, vì sao bối rối như thế? 

- Vâng.

.

. Trước đó ta cũng cảm thấy Hồng Dương đi lên, tất nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng mà.

.

. Ai biết cùng đối phương chiến đấu hai chiêu, đã bị đánh hai tát, mà đối phương.

.

. Hình như một chút tổn thương cũng không có. 

Lão giả nói tình cảnh vừa rồi nhìn thấy ra, có chút không dám tin tưởng. 

- Bị đánh? Chẳng lẽ Hồng Dương không phải đối thủ? 

Trung niên nhân sững sờ. 

- Vâng! 

Lão giả gật đầu. 

- Hồng Dương là cây rụng tiền của chúng ta, một mực bất bại, mặc dù tên tuổi rất lớn, nhưng quá cuồng bạo.

.

. Như vậy cũng tốt, bại một lần, biết hổ thẹn sau đó dũng, hẳn là sẽ trở nên càng mạnh. Ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm, không để người chết là được.

.

Trung niên nhân đặt chén trà xuống, ngón tay gõ mặt bàn, trầm tư chốc lát nói. 

Dù Hồng Dương lợi hại, cũng không phải không thể bại, chỉ cần ở trên lôi đài, không có bị người giết chết, không coi là cái gì. 

- Ta biết, chỉ là.

.

. đồng bạn của Trương Huyền vừa đến liền điên cuồng đặt cược! Mười thắng liên tiếp qua đi, cũng đã thắng một ngàn tám trăm Linh Thạch, vừa rồi Hồng Dương ra tay, ta cảm thấy hắn không có khả năng chiến thắng, muốn thắng tổn thất trở về, liền quyết định tỉ lệ bồi rất lớn.

.

. Ai biết tên này cược tất cả Linh Thạch lên.

.

Lão giả lộ vẻ xấu hổ. 

- Rất lớn? Lớn bao nhiêu? 

Trung niên nhân sững sờ. 

- Nếu như Hồng Dương thua.

.

. phường thị chúng ta lợi nhuận nhiều năm như vậy, toàn bộ chung cho đối phương cũng không đủ.

.

- Cái gì? 

Thân thể trung niên nhân nhoáng một cái, chén trà rơi trên mặt đất, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngã sấp xuống. 

Đây là tỉ lệ đặt cược bao nhiêu a? 

- Mang ta đi nhìn một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì.

.

Hắn nhịn không được nữa, đột nhiên đứng dậy, lao về phía lôi đài. 

Sinh Tử lôi đài, chết một hai người, không tính là gì, nhưng nếu chung táng gia bại sản, về sau hắn còn sống thế nào? Loại chuyện này, nhất định phải ngăn lại! 

.

.

- Ta muốn giết ngươi.

.

Trên lôi đài, liên tục bị đánh hai tát, tròng mắt Hồng Dương đỏ hoe. 

Mặc dù đoán ra thực lực của đối phương không yếu, lại không nghĩ rằng mạnh như vậy! 

Đến chợ đen này, chiến đấu tiếp cận mười năm, chưa hề nếm qua thiệt thòi lớn như thế! 

Mấu chốt nhất là.

.

. tên này được tiện nghi như thế, còn không ngừng lắc lư, thoạt nhìn như sẽ ngã sấp xuống.

.

Lắc lư cái rắm ah! 

Nên lắc lư là ta, mặt mày của ta đã hốc hác có thấy không.

.

- Phong tỏa Nguyên Thần! 

Gào lên một tiếng, Nguyên Thần trong cơ thể bị phong tỏa, huyệt đạo toàn thân cũng bị phong bế. 

Sở dĩ liên tục bị đánh hai tát, là bởi vì đối phương sử dụng thiên phú Kinh Hồng sư, chỉ cần không nhìn, không đi nghĩ, liền có thể chống cự, không bị mê hoặc! 

Ầm ầm! 

Làm xong những chuyện này, lần nữa lao đến, lần này không phải nắm đấm, cũng không phải bàn tay, mà là cận thân vật lộn. 

Thân thể hắn đồ sộ, lực lượng hung mãnh, cùng người giao chiến, am hiểu nhất chính là cái này, liên tục bị đánh hai tát, dù tức giận sắp nổ tung, nhưng cũng biết, muốn chém giết đối phương, báo thù rửa hận, chỉ có con đường này có thể đi. 

Phần phật! 

Đi tới trước mặt, khuỷu tay, đầu gối, đồng thời công kích đến, như là bão tố, để cho người ta khó mà ngăn cản. 

- Lợi hại! 

Vẫn uể oải như cũ, thân thể Trương Huyền nhẹ nhàng co rụt lại, thoạt nhìn là không có cách nào tránh né, lại không biết vì cái gì, công kích như cuồng phong lập tức mất đi hiệu lực, một kích cũng không đánh trúng. 

- Hắn nhìn ra lộ tuyến công kích của ta? 

Con ngươi của Hồng Dương co rụt lại, khó mà tin được. 

Đối phương lui thân, thoạt nhìn bất đắc dĩ, trên thực tế lại đoán chắc lộ tuyến tiến công của hắn, tránh thoát tất cả địa phương công kích, động tác khó coi, hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. 

Đang nghĩ ứng đối như thế nào, chỉ thấy Trương Huyền lung lay đưa tay ra, đánh tới khuôn mặt của mình. 

- Còn chơi chiêu này? Ta đã phong tỏa Nguyên Thần, Kinh Hồng sư còn muốn làm tổn thương ta, nào có dễ dàng như vậy 

Cẩn thận phòng bị, đang cảm thấy đối phương không có cách nào, bên tai liền vang lên một thanh âm nhàn nhạt. 

- Đừng ngăn cản, không ngăn nổi đâu.

.

Thanh âm như tình nhân thì thầm, để toàn thân hắn kìm lòng không được rã rời, cơ bắp trầm tĩnh lại. 

- Không đúng, là Ma âm.

.

.