Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Ngay thời điểm hắn cho rằng đối phương tất nhiên trúng độc, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống đất, chỉ thấy thanh niên nhìn lại, vẻ mặt thất vọng lắc đầu. 

- Độc này, trình độ luyện chế quá thấp, ngươi đoán chừng là bị lừa, hù dọa người còn được, căn bản không có cách nào hạ độc chết người! 

Nói xong còn cố ý nắm một cây kim đâm vào tay. 

- Ngươi biết phía trên này có độc? 

Con ngươi của Kỷ Linh Phong co rụt lại. 

Độc Sư thất tinh luyện chế kịch độc, vô sắc vô vị, người thường căn bản nhìn không ra, đối phương chỉ lấy một cây châm nhỏ liền phát hiện...

Làm sao nhìn ra được? 

- Độc rõ ràng như thế, lại nhìn không ra, cũng không cần sống nữa a.

.

Than thở một tiếng, cổ tay rung lên, châm nhỏ đầy trời bị hắn bắt lấy như mưa to bắn tới. 

Mặc dù không có chuyên môn luyện qua thủ pháp ám khí, nhưng ở Chiến Sư đường từng tu luyện qua nhiều loại võ kỹ, phóng thích một chút châm nhỏ mà thôi, cực kỳ đơn giản. 

Ô ô ô! 

Ở dưới lực lượng của hắn gia trì, tốc độ của châm nhỏ như sấm sét, thời gian nháy mắt đã đi tới trước mặt Kỷ Linh Phong. 

Biết có độc, không dám đón đỡ, trường kiếm trong tay lắc một cái, vạch ra một vòng tròn ở trước người. 

Đinh đinh đang đang! 

Không hổ là phường chủ chợ đen của Tiềm Xung đế quốc, trình độ kiếm pháp cực kỳ thâm hậu, ít nhất đạt đến cảnh giới thượng Kiếm Tâm, kiếm quang lấp lánh, vô số châm nhỏ đều bị ngăn ở bên ngoài, rơi vào trên mặt đất. 

- Muốn dùng ám khí của ta làm tổn thương ta, nằm mơ.

.

Đánh tan châm nhỏ, Kỷ Linh Phong hừ lạnh một tiếng, nói không có kết thúc, lập tức cảm thấy thấy hoa mắt, Trương Huyền đã xuất hiện ở trước mặt, một tay đánh tới. 

Bắn ra ám khí, vậy mà theo sát ở phía sau, lần nữa thiếp thân dán tới. 

- Ngươi.

.

Sắc mặt tái xanh, trường kiếm lắc một cái, muốn phản kích đã không còn kịp rồi. 

Đùng! 

Trên mặt đau rát, lập tức bay ngược ra, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, răng rơi đầy đất. 

Đối phương đã dùng hết toàn lực, nếu không phải lần này dùng đan dược, tu vi tăng lên, chỉ sợ đầu đã nổ tung. 

Dù vậy vẫn cảm thấy trong đầu mê muội, bất cứ lúc nào cũng sẽ hôn mê. 

- Đáng ghét.

.

Toàn thân Kỷ Linh Phong run rẩy, muốn phát điên. 

Sống hơn trăm năm, liên tục chịu thiệt hai lần, thế mà đều ở trong tay một người, cảm giác nhục nhã mãnh liệt để hắn sắp nổ. 

- Ta muốn ngươi chết.

.

Liên tục gào thét, chân khí trong cơ thể sôi trào, muốn xông lên, nhưng còn không có động đậy, chỉ thấy ánh mắt của thanh niên đối diện lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm. 

- Ta khuyên ngươi hiện tại tốt nhất không nên động, đừng vận chuyển chân khí.

.

. Nếu không ta sợ ngươi chết sẽ nhanh hơn một chút. 

- Có ý tứ gì? 

Thấy đối phương không có sợ hãi, Kỷ Linh Phong híp mắt lại. 

- Không có ý tứ gì.

.

. Vừa rồi thời điểm đánh ngươi, thuận tiện cắm hai cây châm lên mặt ngươi.

.

Vẻ mặt Trương Huyền mây trôi nước chảy. 

- Châm? 

Thân thể Kỷ Linh Phong cứng đờ, lúc này mới phát hiện trên mặt của mình chẳng biết lúc nào nhiều ra hai cây châm nhỏ, bởi vì bị quất quá ác, nên không có cảm giác bị kim đâm. 

- Giải dược.

.

Vội vàng rút châm ra, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một viên đan dược, há miệng nuốt vào. 

Kịch độc này rất lợi hại, hắn là thấy tận mắt, Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong ngay cả ba cái hô hấp cũng không chịu nổi liền tử vong, mặc dù hắn dùng đan dược, thực lực có tăng lên to lớn, nhưng ở trước mặt loại kịch độc này cũng sẽ không kiên trì vượt qua mười giây. 

- Hiện tại dùng giải dược, mặc dù có thể để ngươi miễn chết một lần, nhưng nếu như không nhìn lầm, kịch độc xâm nhập, sẽ xuất hiện thời gian tê liệt ngắn ngủi, lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ của ta, loại thời điểm này làm sao chống đỡ được.

.

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi đi tới, lật bàn tay lên, nhẹ nhàng đè ép. 

Răng rắc! 

Lực lượng khổng lồ rơi xuống, Kỷ Linh Phong chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân trong nháy mắt vỡ vụn, cả người nằm trên đất. 

Đối phương nói không sai, lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ, hiện tại thân trúng kịch độc, làm sao có thể ngăn cản. 

- Còn có át chủ bài gì thì lấy ra đi! Nếu như chỉ có chút thực lực ấy, liền muốn giết ta, không cảm thấy có chút buồn cười sao? 

Đè đối phương ở trên mặt đất, không thể động đậy, Trương Huyền thản nhiên nhìn qua. 

Thời điểm ở chợ đen, hai người đã giao thủ qua, đối phương biết mình có hơn trăm khôi lỗi cùng trường đao, lại còn dám đánh lén, tuyên bố muốn đánh giết hắn.

.

Nếu như chỉ nhờ vào một viên đan dược, một thanh trường kiếm, thì.

.

. ài… 

- Không hổ là Danh Sư, quả nhiên thông minh.

.

. Chẳng qua người thông minh kiểu gì cũng sẽ chết sớm! 

Kỷ Linh Phong phun máu tươi, trên mặt khôi phục vẻ dữ tợn, cổ tay lay động, trường kiếm lập tức phá không, thẳng tắp chui vào dòng sông cách đó không xa. 

- Kiếm đã cho ngươi, đến lượt ngươi xuất thủ.

.

Nương theo hắn la lên, ngay sau đó, Trương Huyền liền thấy mặt sông trước mắt sôi trào. 

Một cỗ lực lượng khổng lồ lao nhanh đến, như một thanh kiếm sắc xuất thế, ngay sau đó một lão giả từ trong nước cuồn cuộn chậm rãi đạp bước mà lên. 

Từng bước đi đến trên không, tựa như Thiên Thần. 

- Khó trách Kỷ Linh Phong muốn giết ngươi, quả nhiên không giống bình thường. 

Lão giả nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt phát lạnh: 

- Chẳng qua gặp được ta, ngươi có thể chết rồi.

.

Rầm! 

Tiếng nói kết thúc, chập ngón tay làm kiếm, một đạo kiếm mang gào thét bắn xuống.