Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Chỉ dựa vào điểm ấy, cũng có thể thấy được thân thể hắn tu luyện tuyệt đối không đơn giản. Chính vì vậy, va chạm vừa rồi hắn rõ ràng có thể mau chóng tránh được, nhưng hắn lại không nhúc nhích. 

Vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu tử có chút lực lượng. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới lại đáng sợ như thế. 

Va chạm đơn thuần, cho dù thân thể hắn có sức lực mạnh mẽ, vẫn cảm thấy sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa thì phun ra một búng máu. 

Nếu như liên tục bị va chạm như vậy vài cái, chỉ sợ hắn cũng không cần tiếp tục chiến đấu nữa! 

- Đụng một cái, Lục lão sư lui về phía sau? 

- Người này cũng thật đáng sợ! 

Dưới đài đều là người tu luyện. Tuy rằng bọn họ không biết lực đạo thực sự của Viên Đào đụng tới vừa rồi, nhưng có thể nhìn ra Lục lão sư biến sắc, mỗi một người đều chấn động kinh ngạc cằm rơi trên mặt đất. 

Khiến cho Ích Huyệt cảnh cường giả đỉnh phong lui về phía sau, đây phải cần lực lượng lớn tới mức nào? 

Cường giả Đỉnh Lực cảnh bình thường, sợ rằng có thể trực tiếp đâm chết! 

Khổng Kiệt bị Viên Đào đánh một quyền đã bất tỉnh. Vừa tỉnh dậy lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn khiếp sợ đến mức sắc mặt nhất thời trắng bệch, lại ngất đi. Đồng thời trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn đối phương không sử dụng chiêu này đối phó hắn. Bằng không, lại không phải chỉ hôn mê đơn giản như vậy. Sợ rằng tự nhiên đã bán thân bất toại. 

- Là ta coi thường ngươi...

Lui về phía sau hai bước, đứng vững hít thở, vẫn cảm thấy ngực đau đớn, Lục Tầm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người béo mập trước mắt, không còn chút khinh thường nào. 

Đối phương va chạm, hắn liền biết người trước mắt này bất kể là lực lượng, hay lực phòng ngự thân thể, so với hắn chỉ mạnh hơn chứ không kém. 

Nói cách khác, chỉ dựa vào thân thể, giết chết cường giả Đỉnh Lực cảnh, không có bất kỳ khó khăn nào! 

Từ khi nào Trương Huyền tìm được một quái thai như vậy? 

- Hắc hắc, ngươi coi thường vẫn còn nhiều! 

Một đòn thuận lợi, Viên Đào khẽ cười, thân thể lại thoáng lắc một cái, toàn thân xông lên. 

- Hừ! 

Thấy hắn giở mánh khóe cũ, Lục Tầm không lại khinh thường, bàn tay nhẹ nhàng rạch một cái. Chân khí ở trước mắt biến thành một vòng tròn, cùng va chạm với lực lượng này. Viên Đào xông tới, lập tức giống như là con cá rơi vào vòng xoáy, giống như uống say, lắc hai vòng, vọt qua bên cạnh hắn, ngay cả một chút da lông cũng không hề chạm tới. 

- Bàn Long thủ! Là Bàn Long thủ.

.

Trong đám người không biết có ai kinh ngạc kêu lên thành tiếng. 

- Bàn Long thủ là cái gì? 

Có người nghi ngờ hỏi. 

- Là một loại võ kỹ thất truyền. Có người nói tu luyện tới đại thành, có thể bố trí một vòng tròn chân khí ở bên ngoài thân thể, ngăn cản tất cả công kích ở bên ngoài! Vốn tưởng rằng chỉ là một lời đồn đại. Không nghĩ tới.

.

. Lục lão sư tự nhiên thi triển ra? 

Trong mắt người hiểu rõ tình hình rõ ràng hoàn toàn không thể tin được. 

- Ngăn cản tất cả công kích ở bên ngoài? Điều này.

.

. võ kỹ này quá nghịch thiên! 

Người noi trước đó líu lưỡi. 

Chiến đấu cùng người, có thể ngăn cản công kích ở bên ngoài, dĩ nhiên đã đứng ở thế bất bại. 

Đáng sợ! 

Mọi người ban đầu chấn động kinh ngạc vì lực lượng của Viên Đào. Lúc này lại nhìn về phía Lục Tầm, ánh mắt mỗi một người đầy vẻ nghiêm trọng. 

Dưới sự nổi danh không có chiến sĩ giả. Vị Lục Tầm này có thể ở Hồng Thiên học viện đánh ra danh tiếng lớn như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền. 

- Đúng vậy! 

Người hiểu rõ tình hình cũng gật đầu. 

- Ngăn cản công kích ở bên ngoài, chẳng phải không ai có thể phá được sao? 

Trong đám người có một người không thể tiếp tục kìm chế được. 

- Bất kỳ võ kỹ nào, đều có phương pháp phá giải. Bàn Long Thủ tuy rằng đáng sợ, vẫn còn không đạt được tới trình độ vô địch. Nghe nói chỉ cần lực lượng tập trung ở một điểm, vượt quá lực lượng người thi triển, là có thể dễ dàng phá giải! Nói cách khác, Lục lão sư bây giờ có thể thi triển lực lượng bốn mươi lăm đỉnh. Muốn phá giải chiêu này, phải dùng ra lực lượng vượt quá bốn mươi lắm đỉnh, công kích ở một chỗ. 

Người hiểu rõ tình hình nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Triệu Nhã: 

- Trương lão sư khẳng định có thể phá vỡ. Nhưng.

.

. những học sinh này của hắn sợ rằng không làm được. Trừ khi có người lĩnh ngộ ra chân ý của binh khí, cũng có thể trực tiếp phá vỡ. Chỉ là làm sao có thể.

.

Nói đến đây, hắn không nhịn được lắc đầu. 

Chân ý của binh khí, là thứ người tu luyện nằm mơ cũng muốn đạt được. Vô số người phấn đấu cả đời đều làm không được. Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc chưa từng nghe qua người nào như thế. Mấy học sinh làm sao làm được? 

- Đúng vậy! 

Mọi người đồng thời gật đầu. 

Cũng đúng. Những học sinh này chỉ có thực lực khoảng võ giả nhị trọng, cho dù cường thịnh mấy đi nữa, lại làm sao có thể ở trên phương diện lực lượng vượt quá cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong? Lại làm sao có thể lĩnh ngộ ra chân ý của binh khí? 

Xem ra cái gọi là khiêu chiến này chỉ là một chuyện nực cười. Bàn Long Thủ của Lục Tầm lão sư vừa ra, trực tiếp có phòng ngự vô địch, đứng ở thế bất bại. 

- Viên Đào, danh tiếng không thể để cho một mình ngươi chiếm. Xem ta đây! 

Lại ở thời điểm trong lòng mọi người nhận định như vậy, một tiếng hét dài vang lên. Trịnh Dương bước ra ngoài. Không thấy hắn có quá nhiều động tác, trường thương trong tay giống như giao long lao vọt lên, trực tiếp đâm về phía trước. 

Chỉ có một chiêu, lại đường đường chính chính, thoải mái, nhắm thẳng vào đại đạo, làm cho không người nào có thể chống đỡ, không có cách nào né tránh! 

Vù vù vù! 

Tốc độ của trường thương quá nhanh, không khí hình như không chịu nổi gánh nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát. 

Dựa theo trường thương đâm ra, khí tức trên toàn thân Trịnh Dương càng lúc càng nồng đậm. Mặc dù thực lực chỉ là võ giả nhị trọng Đan Điền cảnh, lại cho người ta một loại cảm giác người và thương hợp nhất, người tức là thương, thương chính là người. 

Ầm! 

Trường thương đánh trúng vòng chân khí của Lục Tầm, phát ra một tiếng nổi kịch liệt. 

Bịch bịch bịch bịch! 

Sắc mặt Lục Tầm nhất thời trắng bệch, liên tục lui lại tròn bốn bước, mặt trắng như tờ giấy. 

Bàn Long Thủ, bị phá vỡ! 

- Thương ý? Là thương ý sao? 

Vương Siêu chợt đứng lên.