Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Nghe nói như thế, mắt của Cổ Mục và Liêu Huân đồng thời sáng lên: 

- Lẽ nào sư thúc tổ muốn ra tay trấn áp? 

Vị trước mắt này lại là nhân vật siêu cấp vượt qua Chí Tôn đỉnh phong. Cho dù con man thú này bơi ở trong dung nham, thoạt nhìn ngông cuồng tự đại. Nhưng chỉ cần hắn ra tay, vẫn có thể dễ dàng đánh bại, thậm chí giết chết. 

- Man thú nho nhỏ mà thôi, không cần ta tự mình ra tay! 

Trương Huyền lắc đầu, trên mặt xem thường, nhưng trong lòng không ngừng trợn trừng mắt. 

Hắn ra tay? 

Đùa gì thế! 

Đây chính là man thú Chí Tôn đỉnh phong, cho dù ở trên bờ gặp phải, cũng có thể trốn thật xa, trốn thật xa. Còn ra tay trấn áp...

Sợ rằng nếu thật sự qua, không phải chém giết, mà là biến thành bữa ăn trưa ngon miệng cho đối phương. 

- Chuyện này.

.

Hai người nghi ngờ. 

- Một con man thú tu luyện tới Chí Tôn đỉnh phong, thật sự không dễ dàng. Ra tay chém giết, có tổn hại tới thiên hợp! 

Trương Huyền lắc đầu, trên mặt lộ ra bộ dạng nhân từ: 

- Cổ Mục, ngươi đã là đồ tôn của ta, ta sẽ đưa ngươi một hồi tạo hóa. Xuống thuần phục con man thú này! Chỉ cần nó thành thú sủng của ngươi, hái hạt sen Xích Diễm lại là chuyện đơn giản! 

- Ta.

.

. thuần phục? 

Còn tưởng rằng biện pháp gì! 

Vừa nghe nói như thế, thân thể Cổ Mục thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi. 

Con vật kia cho dù ở trên đất bằng, cũng rất khó thắng được. Ở trong dung nham, tuyệt đối là đâm đầu vào chỗ chết! 

Còn thuần phục, không bị đối phương thuần phục cũng không tệ.

.

- Sư thúc tổ, ta đối với một đạo thuần thú, một chữ cũng không biết.

.

Sắc mặt đỏ lên, Cổ Mục liền vội vàng lắc đầu. 

Hắn chỉ biết sử dụng độc. Thuần thú là cái gì, tuy rằng hắn từng nghe nói, đối phương cũng biết hắn, hắn không biết đối phương. 

Để cho hắn thuần phục cùng một con vật có cấp bậc tương đương với mình.

.

Thôi đi, cái mạng này còn muốn sống thêm một khoảng thời gian. 

- Không hiểu đừng lo. Ta có thể chỉ điểm cho ngươi! 

Trương Huyền nâng lông mày lên, không giận tự uy: 

- Thế nào, không tin sư thúc tổ sao? 

- Vãn bối không dám.

.

Có chút run rẩy, Cổ Mục vội vàng cung kính cúi đầu, không nhịn được nói: 

- Sư thúc tổ.

.

. Lẽ nào ngài đối với một đạo thuần thú cũng có hiểu biết? 

Vị sư thúc tổ này, thoạt nhìn không thể lớn hơn so với hắn bao nhiêu. Độc sư cấp bậc cao như vậy, lại am hiểu y đạo, sẽ không phải ngay cả thuần thú cũng tinh thông chứ? 

Nếu thật sự như vậy, ở Thú Đường khẳng định tiếng tăm lừng lẫy, thế nào ta chưa từng nghe qua? 

- Hiểu sơ một ít! 

Gật đầu, Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng, đi tới miệng núi lửa. Dung Nham thú trước mắt giống như con rắn lớn lăn lộn ở trong hỏa diễm, xoay quanh sen Xích Diễm. Cho dù muốn hái lấy, cũng không có cách nào tới gần. 

Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đối phương: 

- Đây là một con man thú Chí Tôn đỉnh phong, không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ muốn thu làm thú sủng. Cơ duyên như vậy, ngươi thật sự không cần? 

- Ta.

.

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Cổ Mục do dự một chút, sắc mặt ửng đỏ: 

- Nó.

.

. thật sự có thể thuần phục sao? 

Thuần phục một con man thú có thực lực tương đương với mình, tương đương với thực lực lập tức tăng mạnh gấp đôi. Nói thật, hắn có chút động tâm. 

Loại man thú cấp bậc như vậy, dùng hạt sen Xích Diễm có lẽ cũng có thể đột phá gông cùm xiềng xích kia. Đến lúc đó một người một thú liên hợp, báo thù sẽ nắm chắc lớn hơn nữa. 

Chỉ có điều.

.

. thuần phục man thú không phải là bản lĩnh thuần thú sư mới có sao? 

Chỉ điểm cho ta? 

Cho dù lại chỉ điểm, cũng không có khả năng lập tức biến thành thuần thú sư, thuần phục man thú lợi hại như thế? 

- Dựa theo sự phân phó của ta đi làm, thuần phục không khó! 

Thấy hắn động tâm, Trương Huyền vung tay áo một cái, thần sắc thản nhiên: 

- Lấy hay bỏ thế nào là tùy vào chính ngươi. Nếu như không muốn thì thôi. Chỉ là một con man thú Chí Tôn cảnh mà thôi. Nếu như ngươi thật sự không muốn, ta ra tay giết chết là được. Chỉ có điều.

.

. mất đi cơ hội, lại không có lần thứ hai. 

- Chuyện này.

.

Sắc mặt Cổ Mục lúc sáng lúc tối. Kiên trì không được mười lần hít thở, Cổ Mục cắn răng một cái: 

- Được, sư thúc tổ, ta nên làm như thế nào.

.

. Có cần chuẩn bị đồ hay không? 

Đối với hắn mà nói, đây chính là một lần cơ hội rất tốt. Thuần phục một con man thú có thực lực tương đương với hắn, hơn nữa còn là không sợ kịch độc. Một khi thành công, ở Hiên Viên phân điện, địa vị của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. 

Chỉ có điều, tuy rằng không thuần phục qua man thú, không hiểu gì, nhưng người khác thuần thú, hắn vẫn gặp qua. Hắn biết, trước khi thuần thú sư thuần phục man thú, cần phải chuẩn bị không ít thứ, dùng để thu hút sự chú ý của đối phương, từ đó nghĩ biện pháp thu được thiện cảm. 

Chỉ có thiện cảm tăng, mới có khả năng từng bước tới gần, cho đến khi thuần phục. 

- Không cần, cũng không kịp! 

Trương Huyền lắc đầu: 

- Con vật này có thể canh giữ sen Xích Diễm trước mặt không biết bao lâu, nói rõ đối với thứ này nó vô cùng yêu thích. Cho dù chuẩn bị đồ có tốt, lực hấp dẫn còn có thể thắng được thứ này sao? Lại nói, hạt sen đã chín, có thể dùng. Hiện tại đi chuẩn bị vật phẩm, sợ rằng còn không có làm xong, đã bị nó ăn hết rồi. 

- Chuyện.

.

Cổ Mục lộ ra vẻ mặt kỳ quái. 

Không chuẩn bị vật phẩm, làm thế nào có khả năng thu hút sự chú ý của nó? 

Hắn đang nghi ngờ, liền nghe được giọng nói của “sư thúc tổ” vang lên ở bên tai. 

- Rất đơn giản, ngươi bây giờ lại nhảy xuống, đánh nó một trận, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết thuần phục như thế nào! 

- Đánh một trận? 

Sắc mặt Cổ Mục xanh rờn. 

Người khác thuần phục man thú, đều nghĩ biện pháp thu được sự tín nhiệm, sau đó sẽ sử dụng rất nhiều thủ đoạn cảm hóa, trực tiếp ra tay.

.

Làm như vậy, chẳng phải chọc cho con vật này tức giận? Có tranh chấp, khiến cho đối phương không hài lòng.

.

. còn thuần phục thế nào? 

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là.

.

. sau khi xuống, mình chỉ sợ cũng không lên được nữa.

.

Ngươi xác định thật sự để cho ta thuần phục man thú, chứ không phải khiến cho ta xuống cho nó ăn?