Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Chẳng lẽ là Trương...

. thúc thúc kia? 

Toàn thân Lục Tầm lắc lư vài cái, có phần kích động muốn nôn ra máu. 

Từ Thiên Huyền vương quốc hắn bắt đầu muốn khiêu chiến đối phương, vẫn bị đả kích. Vốn tưởng rằng phí hết tâm huyết đi tới Thiên Vũ vương quốc, có thể yên tĩnh một hồi, có chút danh tiếng cho đã nghiền. Thật không nghĩ tới mới đến đây, lại bị đả kích. 

Ngươi là khắc tinh trong số mạng của ta sao? 

Vì sao đi tới chỗ nào, đều âm hồn không tiêu tan. Mấu chốt nhất chính là.

.

. Vẫn còn lợi hại như vậy? 

Cố nén phiền muộn tràn ngập trong lòng, hắn hỏi: 

- Vị Trương tông sư này, bộ dạng thế nào? 

- Một người cao tương đương với ta, thân thể hơi gầy, da rất tốt, so với nữ hài tử còn muốn trơn nhẵn hơn.

.

Gã sai vặt mặc y phục màu xanh suy nghĩ một chút, nói ra diện mạo. 

Nói đến phân nửa, Lục Tầm đã biết, nhất định là người kia, không chạy đi đâu được. 

- Thôi đi, dù sao bị đả kích cũng đã quen.

.

Xác nhận là đối phương, tuy rằng phiền muộn, Lục Tầm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. 

Tên biến thái này không chỉ bản thân lợi hại, tùy tiện dạy mấy học sinh cũng rất lợi hại. Trên đường đến đây, Lục Tầm cũng coi như đã suy nghĩ cẩn thận, không thể so sánh với hắn. Ai so sánh, người đó tức chết. 

Vốn nghe được sự tích truyền kỳ của vị tông sư này, còn tưởng rằng Thiên Vũ vương quốc cũng có loại biến thái này. 

Nếu như là cùng một người, hắn cũng yên lòng. Chí ít còn có hắn lối ra. Bằng không, đều lợi hại như vậy, hắn cũng sẽ không cần sống nữa. 

- Trước tiên sát hạch học đồ. Chờ sát hạch kết thúc, trở lại nói với lão sư và đám người Trịnh Dương. Chắc hẳn bọn họ sẽ cao hứng tới điên mất! 

Điều chỉnh tốt tâm tính, Lục Tầm không lại rầu rĩ nữa, bắt đầu tiến hành sát hạch thi họa học đồ. 

.

.

Trương Huyền không biết mình vừa rời đi, Lục Tầm liền đi ngay tới nghiệp đoàn thi họa sư. Lúc này, hắn đang ở trên đường phố tự do đi loạn không mục đích. 

Muốn hình thành trang sách màu vàng, nhất định phải tìm được học sinh, khiến cho bọn họ đạt được cảm kích thật sự. 

Đi nơi nào tìm học sinh? 

Cũng không thể lớn lối đi bộ tùy tiện bắt một người để hắn bái sư. Nếu thật sự làm như vậy, chắc hẳn sẽ bị người ta đánh chết tại chỗ. 

- Thiên Vũ học viện! 

Mắt hắn đột nhiên sáng lên. 

Tùy tiện bắt một người để bái sư, đối phương nhất định sẽ đánh chết hắn. Nhưng.

.

. ở học viện, lại khác. 

Học sinh đang học tập tri thức, chỉ cần là lão sư, đều sẽ tin tưởng. 

Hắn hoàn toàn có thể giả mạo lão sư, chỉ cần tìm được học sinh thích hợp, khiến cho người đó cảm kích, vẫn rất đơn giản. 

Trước khi đến Thiên Vũ Vương Thành, hắn lại nghe nói, học viện lợi hại nhất vương quốc, lại ở bên trong vương thành. 

- Không sai, lập tức qua đó! 

Nghĩ vậy, không do dự nữa, Trương Huyền muốn tìm người hỏi thăm xem học viện này ở đâu. Đột nhiên tâm thần hắn thoáng động, lông mày đột nhiên nâng lên. 

- Có người theo dõi! 

Hiện tại hắn là cường giả nửa bước Tông Sư. Cho dù không cần Đồ Thư Quán, thân thể, tinh thần đều có năng lực bảo vệ bản thân rất mạnh. Xung quanh có rất nhiều người, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, có người thường xuyên ném tới sự ác ý mờ nhạt. 

Tuy rằng khí tức này bị giấu rất kỹ, đổi lại thành cường giả Tông Sư cảnh khác, rất khó biết được. Nhưng mức độ tâm cảnh của hắn đạt được ngoài 5.

0, phân biệt vật rõ ràng, vẫn rất dễ dàng là có thể nhận ra được. 

- Chẳng lẽ là Quý Mặc công tử kia? 

Hắn vừa tới Thiên Vũ vương quốc, ai cũng không nhận ra. Cũng chỉ mới vừa rồi hung hăng dạy dỗ Quý Mặc này một chút. Không nghĩ tới tên này bụng dạ hẹp hòi như vậy. Thời gian ngắn như vậy, lại phái người tới gây phiền phức cho mình. 

Mắt hắn tùy ý nhìn qua. 

Tổng cộng có năm người, đều trong Thông Huyền cảnh, thực lực hậu kỳ. Còn có hai vị đạt tới đỉnh phong. 

Xem ra Quý Mặc công tử này cũng không biết thực lực thật sự của mình, còn tưởng rằng phái mấy người tới đây, là có thể gây phiền toái. 

Thi họa sư, không giống với các chức nghiệp sát đầu khác. 

Thuần thú sư, luyện đan sư, muốn đạt được tiêu chuẩn nhị tinh, ít nhất phải có thực lực Tông Sư cảnh. Đạt được tam tinh, có ít nhất là lực lượng Chí Tôn cảnh. 

Thi họa sư không cần thực lực bản thân cao bao nhiêu. Cho dù chỉ là Thông Huyền cảnh, Ích Huyệt cảnh, chỉ muốn lĩnh ngộ đủ, có thể vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh, cũng có thể đạt được tam tinh. 

Tuy rrằng nói như vậy, có thể vẽ ra ngũ cảnh, đều có cuộc sống từng trải phong phú, cơ bản đều già bảy tám mươi tuổi, hơn nữa địa vị tôn kính. Một bức vẽ vô giá, tài nguyên không thiếu. Cho dù không đạt được Chí Tôn, cũng ít nhất là Tông Sư đỉnh phong. Chung quy lại nói tiếp, so với những chức nghiệp khác cũng không kém bao nhiêu. 

Chỉ có điều, xuất hiện một quái thai giống như Trương Huyền, chưa đủ hai mươi tuổi là có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh, trực tiếp phá tan luật lệ. 

Ở nghiệp đoàn, hắn vẫn chưa từng biểu diễn thực lực, chân khí thiên đạo lại am hiểu che giấu. Không người nào có thể nhìn ra tu vi của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu. Chỉ có điều, căn cứ vào tuổi tác, Thông Huyền cảnh là một cửa ải lớn. Bởi vậy, theo Quý Mặc công tử thấy, tìm mấy cường giả thực lực như vậy, đủ có thể giáo huấn hắn. 

- Nơi này nhiều người, tìm một chỗ yên tĩnh, chơi với bọn họ! 

Hắn khẽ cười. 

Chuyển kiếp tới đây, tu luyện lâu như vậy, hắn vẫn không mấy động thủ, toàn thân đều có chút ngứa ngáy. Nếu như đám người kia dám đến tìm hắn gây phiền phức, vừa lúc hắn có thể luyện tay một chút. 

Hắn giả vờ không phát hiện ra đối phương, nhìn xung quanh một chút, muốn tìm một hẻm nhỏ yên tĩnh. Nhưng hắn bất đắc dĩ phát hiện, Thiên Vũ vương quốc quá mức phồn hoa. Hiện tại trời vừa mới tối không bao lâu, mỗi một con đường đều náo nhiệt vô cùng, căn bản không tìm được nơi nào thích hợp. 

- Ra khỏi thành! 

Dù sao lại ở bên cạnh thành, cách bên ngoài thành cũng không xa, hắn đi nhanh ra ngoài. 

- Người này thế nào lại ra ngoài? 

Mấy người theo dõi hắn, thấy hắn đi nhanh rời khỏi đó, đi ra khỏi cửa thành, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt giống như nằm mộng. 

Bên trong thành nhiều người, một khi gây ra mâu thuẫn, rất dễ dàng làm lớn chuyện. Bọn họ đang buồn rầu làm thế nào đưa người này tới nơi không ai. Không nghĩ tới hắn lại chủ động đi ra. 

Điều này cũng quá phối hợp đi! 

- Mặc kệ nó, một thằng nhãi còn chưa đủ hai mươi tuổi mà thôi. Chúng ta còn phải sợ hắn sao? 

- Vậy thì ngược lại. Cho dù người này tu luyện từ trong bụng mẹ, tối đa cũng chỉ là Thông Huyền cảnh, không thể chống đỡ nổi chúng ta! 

Mấy người có chút do dự, sau đó đồng thời gật đầu. 

Hoàn cảnh tu luyện của Thiên Vũ vương quốc, tài nguyên tuy rằng tốt hơn nhiều so với Thiên Huyền vương quốc, Thông Huyền cảnh cũng được cho là cao thủ. 

Một chút phái ra năm người, đối phó với một nhân vật nhỏ chưa đủ hai mươi tuổi, khó trách bọn họ tự tin. 

- Ta nhắc lại một câu trước, vừa rồi thiếu gia thông báo, người này là thi họa sư tam tinh không thể giết. Một khi chết, tổng bộ nhất định sẽ truy tìm điều tra, phiền phức không ít! Chỉ có thể sỉ nhục một trận. Quá trình cụ thể, vậy không cần ta nói đi! 

Trong đám người, một cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong có vẻ là người dẫn đầu, khẽ căn dặn. 

- Yên tâm đi, chúng ta có chừng mực! 

Mọi người đồng thời gật đầu. 

Tuy rằng nghiệp đoàn thi họa sư không phải loại hình chiến đấu, chỉ khi nào giết chết một vị chức nghiệp tam tinh, tổng bộ nhất định sẽ phái người qua tìm hiểu. 

Cho dù Quý gia không kém, cũng chống đỡ không nổi. 

Cho nên, Quý Mặc công tử đã sớm căn dặn, không cần giết chết, mà là sỉ nhục, hung hăng sỉ nhục. 

.

.

Mấy người đi theo sau lưng, rất nhanh rời khỏi vương thành. Đi một hồi, bọn họ đi tới một rừng cây không người. 

- Cẩn thận, người này chắc hẳn đã phát hiện ra chúng ta, cố ý dẫn dụ chúng ta đến nơi đây.

.

Người dẫn đầu hạ giọng. 

- Sợ cái gì! Không có ai mới tốt, vừa lúc dạy dỗ hắn một trận! 

Mấy người còn lại xem thường. 

Theo bọn họ, đã thấy người tìm đường chết, chưa thấy qua người nào chủ động tìm đường chết. 

Biết rõ bị theo dõi, lại còn dám đến nơi không có người. Đây không phải là chán sống rồi sao? 

Ầm! 

Mấy người đồng thời rút binh khí ra, đi vào rừng cây. 

Bọng họ đang nghĩ người này có phải đang ẩn nấp ở nơi nào đó, lặng lẽ chờ bọn họ, lại thấy đối phương yên lặng dựa vào một cái cây khô, vẻ mặt tươi cười châm chọc nhìn qua. 

- Là Quý Mặc phái các ngươi tới?