Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Ừ! 

Nhìn thấy được con hổ thân đỏ loanh quanh ở bên cạnh người trung niên Khương Thư, tu vi quả nhiên thăng cấp đến Tông Sư đỉnh phong, biết nó đã thần phục, Trương Huyền thoả mãn gật đầu. Hắn thản nhiên nhìn qua, âm thanh hoàn toàn không có chút dao động nào. 

- Vi sư Dương Huyền, chỉ là đi ngang qua Thiên Vũ vương thành, ở chỗ này một thời gian ngắn. Trong lúc này, chúng ta có danh thầy trò. Sau khi rời đi, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chỉ là có duyên phận bèo nước gặp nhau mà thôi. Không thể sử dụng tên của ta, đi khắp nơi giả danh lừa bịp, bằng không, giết chết không cần luận tội! 

Mục đích hắn thu người học sinh này, là để hình thành trang sách màu vàng, tất nhiên không có khả năng luôn dẫn theo. Hắn sớm nói rõ ràng. 

- Vâng! 

Khương Thư gật đầu, thoáng lộ ra vẻ thất vọng. 

Vừa rồi nghe đối phương muốn hắn bái sư, mặc dù không từ chối, trong lòng vẫn còn có chút kháng cự. 

Chờ tới khi hắn thật sự đưa viên thuốc đó cho con hổ thân đỏ dùng, nó quả nhiên đột phá. Lúc này hắn mới biết, có thể bái nhập làm môn hạ của người như thế, là may mắn tới mức nào. 

Đan dược chữa thương bình thường, tiện tay chế luyện một hồi, biến thành bảo vật khiến cho man thú đột phá. Loại thủ đoạn này, cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nghe nói qua. 

Chỉ riêng chiêu thức ấy, vị trước mắt này sợ rằng không chỉ đơn giản là danh sư tam tinh như vậy. 

- Không biết lão sư ở nơi nào, học sinh cũng tiện lúc nào đó tới bái kiến! 

Biết có thể trở thành học sinh của đối phương trong một khoảng thời gian, cũng là buôn bán có lời, áp chế sự thất vọng, Khương Thư ôm quyền hỏi. 

- Ta tạm thời còn không có xác định được nơi dừng chân. Có, sẽ phái người tới nói cho ngươi biết! 

Trương Huyền khoát tay: 

- Được rồi, ngươi đi về trước đi! 

Khiến cho hắn cảm kích, hình thành trang sách màu vàng, không thể nào là chuyện thoáng cái liền xong. Ngày hôm nay thu làm học sinh, đồng thời khiến cho hắn có tín nhiệm nhất định, đã coi như là tiến bộ rất lớn. 

Nếu như lại bước nhanh hơn, sợ rằng làm không tốt sẽ có hoàn toàn ngược lại. 

- Vâng! 

Biết cao nhân có phong thái của cao nhân, Khương Thư không dám nhiều lời, lại nhảy lên trên con hổ thân đỏ, xoay người rời đi. 

- Vù! 

Đối phương rời khỏi đó, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm. 

Ở trước mặt danh sư ngụy trang cao nhân, vẫn rất phiền phức. 

Dù sao năng lực quan sát của đối phương kinh người. Có chút sai lầm, lại vô cùng có khả năng xảy ra vấn đề. 

- Đúng rồi, quên mất vị trí Thiên Vũ học viện! 

Vốn muốn hỏi thăm một chút về vị trí Thiên Vũ học viện, sau đó sẽ thu mấy học sinh, một lần bồi dưỡng, nhiều đường thao tác. Kết quả hắn lại quên mất. Chỉ sợ cũng chỉ có thể trở về thành tìm người hỏi. 

Hắn lại trở lại vương thành. 

Lần này không có ai theo dõi, cũng không có chuyện gì khác. Hắn hỏi đường lại đơn giản hơn nhiều. 

Thiên Vũ học viện, là đất tập trung nhân tài lớn nhất trong vương thành, gần như người người đều biết. 

Rất nhanh hắn đã hỏi thăm ra vị trí cụ thể. 

Không ngờ Danh Sư Đường ở gần đó, gần dải đất trung tâm của thành thị. Đi bộ tới đó, ít nhất phải mất một, hai canh giờ. 

Nghe được xa như vậy, Trương Huyền vốn còn muốn đi suốt đêm tìm người lừa dối, đành phải dừng lại. 

Đi tới Thiên Vũ vương thành, trời đã tối, ăn, sát hạch thi họa sư thêm đọc sách, giằng co hơn một canh giờ. Hiện tại xử lý người đánh lén, thu Khương Thư làm học sinh, lại qua thêm hơn một canh giờ. Dựa theo thời gian kiếp trước, đã gần mười một giờ khuya. 

Lúc này lại chạy tới, tới nơi cũng gần như đều đã ngủ. Hơn nửa đêm đi thu nhận người...

. Chuẩn bị không tốt sẽ bị xem trở thành người từ mộ phần nào đó bò ra, lại chôn vào. 

- Vẫn là thôi đi. Ngày mai lại nói. Tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm đã! 

Liên tục chạy đi, lại thêm sát hạch, chiến đấu, thể hiện, hắn đã mệt mỏi rã rời. 

- A? Thiên Vũ lữ quán? Lại ở nơi này đi! 

Ở trên đường phố đi một hồi, nhìn trái nhìn phải một vòng, một lữ quán xuất hiện ở trước mắt. Hắn nhấc chân đi vào. 

Lữ quán rộng rãi sạch sẽ. Hắn tiến vào đại sảnh hỏi thăm một chút. Thấy vẫn còn phòng trống, hắn liền tiến vào trong. 

Hắn vừa đi vào phòng ở, mấy bóng người liền sốt ruột đi tới đại sảnh. 

- Triệu Nhã còn chưa có trở lại? 

- Đúng vậy, Lưu sư! 

Vương Dĩnh rụt rè nói. 

- Ta không phải đã bảo các ngươi bất kể tìm được hay không tìm được, trong một canh giờ đều phải trở về sao? Hiện tại đã lâu như vậy, thế nào còn chưa về? 

Lưu sư mày nhăn lại. 

- Chúng ta.

.

. vừa ra khỏi cửa lại đi, vừa mới trở về ta không thấy nàng, còn cho rằng nàng đã trở về phòng. Không nghĩ tới, đợi một hồi còn không có xuất hiện.

.

Vương Dĩnh nói. 

- Như vậy đi, Lục Tầm, ngươi dẫn theo Trịnh Dương đi về phía đông tìm kiếm. Tôn Cường ngươi và Lưu Dương, Viên Đào đi phía tây tìm xem. Ta và Vương Dĩnh, Hoàng Ngữ đi phía bắc. Phía nam là cửa thành, lại không cần đi! 

Lưu sư căn dặn: 

- Bất kể như thế nào, giống như lần trước quy định, trong một canh giờ phải trở về! 

- Vâng! 

Mọi người gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài. 

.

.

Bạch Thiềm y sư gần đây đường quan rộng mở. 

Sau khi từ Hồng Liên sơn mạch trở về, tất cả y sư nhìn thấy hắn đều cung kính lễ độ, cực kỳ tôn kính. 

Thậm chí tới hội trưởng nghiệp đoàn y sư, thái độ đều không bình thường. 

Trước đây hắn vẫn chịu đủ vắng vẻ, hiện tại thoáng một cái trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Trước đây những nhị tinh y sư này không cho mặt không cho mũi, hiện tại ở trước mặt hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

.

Điều này khiến cho trong lòng hắn càng lúc càng cao hứng, càng lúc càng thoả mãn với cuộc sống bây giờ. 

- Không nghĩ tới bị người đập hôn mê ở trong ngõ hẻm, lại được loại lợi ích này.

.

Ngày hôm nay cùng hội trưởng xưng huynh gọi đệ uống rượu một hồi, đi trên đường đầu đã có chút choáng váng hoa mắt. 

Khởi điểm của cuộc đời hắn, chính là ở Hồng Liên thành bị người đập cho choáng váng.