Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Vẻ mặt Lưu Trường Nham kinh ngạc, lập tức gật đầu. 

Võ kỹ quỷ cấp thượng phẩm, cho dù ở toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, đều được cho là đỉnh phong. Ban đầu, võ kỹ của nữ hài đối diện đã yếu kém. Mộc Tuyết Tình lại thi triển ra cái này, đối phương khẳng định khó có thể chống lại. 

Quả nhiên, lời của bọn họ vừa phát ra, cảm nhận được đối diện vọt tới áp lực cuồng bạo, Triệu Nhã biến sắc. 

- Liều mạng! 

Nàng cắn răng, biết tiếp tục thi triển chiêu số bình thường, tất nhiên bị thua, khẽ kêu một tiếng. Lực lượng toàn thân của Triệu Nhã dọc theo kinh mạch điên cuồng tuôn ra. 

Được ăn cả ngã về không. 

Ầm! 

Lạc Hoa Quyền và bàn tay nàng đối diện va chạm vào nhau. 

Đăng đăng đăng đăng! 

Sắc mặt hai người đồng thời đỏ lên. Mỗi người lui về sau bảy, tám bước, máu tươi phun ra. 

Không phân thắng bại! 

- Triệu Nhã! 

- Học tỷ! 

Đám người Trịnh Dương, Mạnh Đào từng người xông lên. 

- Là ta coi thường nàng. Ngày hôm nay không phân thắng bại. Nhưng nàng có dám cùng ta ba ngày sau lại đấu một trận hay ko? 

Hai cánh tay chấn động, đẩy đám người Mạnh Đào ra, Mộc Tuyết Tình lạnh lùng nhìn qua. 

- Ba ngày thì ba ngày. Nếu như đến lúc đó nàng thua, nhất định phải xin lỗi! 

Hai mắt Triệu Nhã nhìn chăm chú qua. 

- Xin lỗi? Ta chỉ nói là Trương sư dạy học sinh không được tốt lắm, mắc mớ gì tới ngươi? 

Nói đến đây, Mộc Tuyết Tình kịp phản ứng, đột nhiên sửng sốt: 

- Các ngươi không phải là...

. học sinh của Trương sư chứ? 

- Không sai. Hắn là lão sư của chúng ta. Nàng sỉ nhục hắn, chính là sỉ nhục chúng ta! 

Triệu Nhã nói. 

- Thì ra là thế! 

Rốt cuộc nàng biết vì sao đối phương tức giận như thế, muốn cùng nàng quyết đấu. Mộc Tuyết Tình lắc đầu: 

- Đối với Trương sư, ta cũng rất sùng bái. Chỉ là.

.

. ta chỉ là luận chuyện, không phải vọng ngôn. Ở trên phương diện giảng bài, ta dám cam đoan, Liễu lão sư chúng ta tuyệt đối vượt qua Trương sư các nàng! 

- Liễu lão sư? Chưa từng nghe qua! 

Triệu Nhã lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: 

- Trương sư chúng ta tuyệt đối là giảng bài hay nhất. Không người nào có thể so sánh! 

- Nàng.

.

Mộc Tuyết Tình cắn răng một cái: 

- Nếu chúng ta ai cũng không phục ai, vậy dưới nắm đấm sẽ nhìn thấy được sự thật! Ngày hôm nay đánh không phân thắng bại, ba ngày sau tái chiến. Người nào thua, người đó lại thừa nhận lão sư của mình không bằng đối phương, có dám đáp ứng hay không? 

- Có gì không dám! 

Triệu Nhã gật đầu. 

- Tốt lắm, một lời đã định, chúng ta đi! 

Thấy nàng đáp ứng, Mộc Tuyết Tình vung cánh tay lên, xoay người rời đi. 

Tuy rằng thời gian nàng tiếp xúc với Liễu lão sư ngắn, nhưng đối phương ra tay lại giải quyết được tai hoạ ngầm trên người nàng, cũng giúp đỡ tu vi nàng tăng lên. Trong lòng nàng vô cùng cảm kích. Hiện tại gặp phải học sinh của Trương sư khiêu chiến, nàng tất nhiên nên vì hắn lấy lại danh tiếng! 

Phải để cho người khác biết, Liễu lão sư tuy rằng không phải là danh sư, nhưng cũng không kém danh sư. 

- Chúng ta đi! 

Triệu Nhã cũng cùng đám người Vương Dĩnh, xoay người rời khỏi đó. 

- Mấy người này không ngờ là học sinh của Trương sư? 

- Vậy là lớn chuyện.

.

- Ta nghe nói, Trương sư phá tan vô số kỷ lục Mạc Hoằng Nhất thiên tài lưu lại, vinh quang leo vị trí người đứng đầu. Thảo nào nữ hài này lợi hại như vậy. Hóa ra là học sinh của hắn! 

Mọi người dưới đài xem náo nhiệt, biết đám người Triệu Nhã không ngờ là học sinh của Trương sư, tất cả đều ồ lên. 

Một ít học sinh ban đầu thấy Triệu Nhã diện mạo mỹ lệ, còn muốn đánh chủ ý, hiện tại cũng không dám suy nghĩ nhiều. 

Muốn nói gần đây ai có danh tiếng lớn, nhất định là vị danh sư Trương Huyền này. 

Đánh chủ ý vào học sinh của hắn, không phải muốn chết sao? 

- Đúng rồi, Mộc Tuyết Tình không phải là học sinh của Bạch Phương lão sư sao? Liễu lão sư là ai? 

- Các ngươi còn không biết sao? Bạch Phương lão sư sớm đã rời khỏi trường học. Vị Liễu lão sư này, nghe nói là vừa được tuyển dụng! 

- Vừa được tuyển dụng? 

- Đúng vậy. Thời điểm tuyển dụng lão sư, ta chịu trách nhiệm tiếp đãi, tận mắt nhìn thấy được. Vị Liễu lão sư này tuyệt đối là một nhân tài.

.

.

.

Một vị người biết rõ tình hình nói qua một lượt về tình hình lúc sát hạch tuyển dụng giáo sư. 

- Một câu nói trị được ghét học. Đánh cho một trận, trị khuyết điểm muốn bỏ học? 

- Ngươi đang nói đùa chứ? Trên thế giới có người có loại bản lĩnh này sao? 

Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có phải đang nghe chuyện cổ tích hay không. 

- Là thật! 

Người biết sự tình nói lời son sắt: 

- Nếu như không phải sự thật, các ngươi cũng đều biết tính cách của Mộc Tuyết Tình, làm sao có thể mới tiếp xúc một hồi với vị lão sư này, lại cam tâm tình nguyện vì hắn cùng người quyết đấu? 

- Điều này.

.

- Ngươi vừa nói như vậy, ta nhớ ra rồi. Hình như sáng sớm ta còn thấy, tu vi người lớp bọn họ không hề cao như vậy. Thế nào nửa ngày không gặp, gần như tu vi của tất cả mọi người đều tăng lên? 

- Thật đúng là.

.

- Lẽ nào.

.

. đều là công lao của vị Liễu lão sư này? Vị Liễu lão sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào? 

Càng thảo luận, mọi người càng cảm thấy kỳ quái, đều tràn ngập tò mò đối với vị lão sư mới này của Mộc Tuyết Tình. 

- Hắt xì! 

Rời khỏi phòng học, đi trên đường, Trương Huyền xoa xoa mũi, vẻ mặt nghi ngờ. 

Đây là thế nào? Bị cảm sao?