Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Ta cũng sẽ không phải tùy tiện lấy dược liệu của ngươi. Như vậy đi! 

Lại ở thời điểm Phí Hiên vương tử đầy buồn bực, người thanh niên đối diện mở miệng lần nữa: 

- Giông như Thiên Tuyết bệ hạ, ta cũng miễn phí một lần chữa bệnh cho ngươi! 

Tuy rằng Thú Linh thảo có thể so sánh với hai khối linh thạch, Trương Huyền muốn lấy được, nhưng cũng không thể khiến cho đối phương bị thiệt hại quá mức. 

Chắp hai tay ở sau lưng, hắn đi dạo một vòng xung quanh Phí Hiên vương tử: 

- Vừa rồi, thời điểm chữa thương cho ngươi, ta liền phát hiện, chân khí trong cơ thể ngươi tích tụ, khí tức không thuận. Thân thể thoạt nhìn rất tốt, nhưng trên thực tế có chút suy yếu! Nếu như ta không nhìn lầm, thời gian gần nhất, có phải sáng sớm rời giường khó khăn, buổi tối lại rất khó ngủ hay không? 

- Ta...

Vẻ mặt Phí Hiên vương tử đang phiền muộn, nghĩ có cần cướp Thú Linh thảo về hay không, Vừa nghe người này nói như thế, thân thể hắn run lên, sắc mặt trắng bệch: 

- Ngươi.

.

. Làm sao ngươi biết? 

Gần đây hắn quả thật có loại tình huống này. 

Chân khí tích tụ, khí tức không thuận, nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, toàn thân luống cuống bất an. 

Nếu không như vậy, hắn khẳng định đã sớm mượn linh thạch trùng kích nửa bước Tông Sư. Cũng không đến mức vẫn giữ lại, bị người trước mắt này thắng được.

.

Chỉ có điều, việc này, hắn cũng chưa nói qua với ai. Ngay cả vị Nhiên Mộc đặc sứ bên cạnh này cũng không biết. Người này làm sao có thể mở miệng nói ra được? 

Chẳng lẽ người này lại thật sự nhìn ra được chứng bệnh? 

- Ta là y sư. Thời điểm vừa rồi giúp ngươi chữa thương, ta đã kiểm tra qua, tự nhiên sẽ biết! 

Trương Huyền gật đầu. 

- Vẫn mong.

.

. hội trưởng ra tay! 

Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Phí Hiên vương tử vội vàng ôm quyền, lại không kiêu ngạo giống như trước đây. 

Bệnh chứng này khiến cho hắn mỗi ngày đều không tập trung tinh lực, do đó dẫn đến gần đây tu luyện chưa từng tiến bước. Nếu như có thể chữa trị tốt, Thú Linh thảo tuy rằng trân quý, đưa ra thì đưa ra, cũng không tính là cái gì cả. 

- Ừ, thật ra rất đơn giản. Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng từng tuổi này lại đạt được Thông Huyền cảnh đỉnh phong, còn có chênh lệch nhất định. Nếu như ta không nhìn lầm, vì nâng cao thực lực, từng dùng qua phương pháp thăng cấp đặc biệt! Nói thật cho ngươi biết, chính là loại phương pháp này lưu lại tai hoạ ngầm cho ngươi! 

Trương Huyền nói. 

Thân thể Phí Hiên vương tử run lên. 

Đối phương nói không sai. 

Thiên phú của hắn chỉ có thể được cho là thượng trung thượng, chưa tính là đặc biệt cao minh. 

Vương thất không có thân tình. Tu vi không đủ, rất dễ dàng gặp phải đủ loại phiền phức. Muốn sống thật tốt, cũng chỉ có thể nhanh chóng tu luyện. Vì mau chóng thu được thực lực, hắn từng sử dụng một loại bí pháp đặc biệt, cũng chính là dùng dược liệu đặc biệt, kích thích huyệt vị, kích phát tiềm năng. 

Như vậy tuy rằng tốc độ tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng lưu lại tai hoạ ngầm. 

Chẳng lẽ.

.

. thân thể gần đây xuất hiện tình hình, lại là vì cái này? 

- Chính là cái này. Ta kê cho ngươi một phương thuốc, ngươi chiếu theo đó dùng, chắc hẳn là trong một tháng là có thể hoàn toàn giải trừ tai hoạ ngầm. Đến lúc đó nhân cơ hội trùng kích nửa bước Tông Sư, cũng không phải là không có khả năng! 

Mỉm cười, Trương Huyền đi tới trên bàn cách đó không xa, tiện tay lấy giấy bút, viết một phương thuốc đưa tới. 

- Cảm ơn Liễu hội trưởng! 

Tiếp nhận phương thuốc, sắc mặt Phí Hiên vương tử đỏ lên. 

Hắn bị bệnh chứng này hành hạ mỗi ngày, tinh lực không đầy đủ, người cũng có chút hoảng hốt, nôn nóng. Chính vì vậy, vị trước mắt này vừa khiêu khích, hắn lại không kìm chế nổi, hoàn toàn không có sự trầm ổn vương tử phải có. 

Nếu như có thể chữa trị tốt, đồng thời trùng kích nửa bước Tông Sư, phương thuốc lại quá trân quý. 

Đừng nói một viên linh thạch, một gốc cây Thú Linh thảo, cho dù nhiều thứ hơn nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện! 

Bởi vì.

.

. Khôn Càn vương quốc vẫn chưa xác lập thái tử. Nếu như hắn có thể sớm thăng cấp nửa bước Tông Sư, vị trí này vô cùng có khả năng chính là hắn. 

Trương Huyền khoát tay, nhìn về phía Mạc Thiên Tuyết cách đó không xa: 

- Bệ hạ, vẫn mong dẫn người cần trị liệu tới, trị xong, ta còn có việc! 

Lúc này Mạc Thiên Tuyết giống như những người khác, cũng đang trong sự khiếp sợ. Vừa nghe người này nói như thế, hắn liền vội vàng đứng dậy: 

- Liễu hội trưởng, người mắc bệnh này tình hình tương đối đặc biệt. Có khả năng làm phiền ngươi dời bước đi tới.

.

- Muốn ta qua? Cũng được, đi trước dẫn đường! 

Trương Huyền gật đầu. 

- Vẫn mong hai vị đi tới dịch quán nghỉ ngơi.

.

Mạc Thiên Tuyết ôm quyền hướng về phía Phí Hiên vương tử và Nhiên Mộc đặc sứ, nói. 

- Chúng ta từ biệt! 

Hai người cũng biết, đối phương dính dáng tới quốc sự, không muốn quá nhiều người biết được. Bọn họ cũng thức thời xoay người rời khỏi đó. Ngay sau đó một tên thái giám lại tiến lên nghênh đón, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài. 

- Liễu hội trưởng, mời đi bên này! 

Hai người rời khỏi đó, Mạc Thiên Tuyết đi trước dẫn đường. 

Trương Huyền theo sát phía sau. Hắn vừa đi được mấy bước, một mùi thơm thoang thoảng lại bay vào mũi. Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng truyền âm. 

- Trương Huyền, Trương sư! Ngươi lừa mọi người thật là khổ.

.

- Khụ khụ! 

Trương Huyền sửng sốt: 

- Mạc Vũ công chúa nhận lầm. Ta là Liễu Trình, nào có phải là Trương sư gì! 

- Không muốn nói thì thôi. Ta vốn có một việc muốn nói cho ngươi biết. Nếu ngươi không nói, quên đi, ta cũng lười nói thừa! 

Thấy hắn không thừa nhận, Mạc Vũ hừ một tiếng. 

Nàng muốn nói, chính là chuyện Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình so đấu. Nếu như người này không thừa nhận, nàng cũng lại lười lắm miệng. 

Dù sao đều là học sinh của ngươi, thích động thủ thì động thủ. 

Thấy nữ hài xoay người rời đi, không muốn nói nữa, Trương Huyền lắc đầu. 

Xem ra sau này vẫn bớt xuất hiện quá nhiều ở trước mặt người quen. Bằng không, rất dễ dàng bị nhìn thấu. 

Thời gian hắn và vị Mạc Vũ này chung đụng không ngắn, lại thêm Thanh Ưng thú, đối phương không nhận ra cũng khó.