Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Tăng tăng tăng tăng! 

Lực lượng Minh Lý truyền thụ xuống, không ngừng bị hấp thu tiến vào trong cơ thể. Mức độ tâm cảnh chậm rãi tăng lên. 

Không biết qua bao lâu. 

Thân thể hắn thoáng lắc một cái, ngừng lại. 

- Không còn...

Nhìn xung quanh một chút, biết lực lượng vừa chen chúc tới bị hoàn toàn hấp thu sạch sẽ, lúc này Trương Huyền mới thở ra một hơi, cổ tay lật một cái. Một miếng Văn Lý Thạch xuất hiện ở trong lòng bàn tay. 

Tinh thần hắn thoáng động. 

Phía trên hiện lên một hàng chữ. 

11.

1! 

- Hấp thu lâu như vậy, mới tăng thêm 1.

0 vạch? 

Hắn bĩu môi. 

Vốn tưởng rằng hấp thu nhiều năng lượng hợp lý như vậy, có thể khiến cho tâm cảnh đột nhiên tăng mạnh, tăng tám vạch mười vạch. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới mới chỉ tăng 1.

0! 

Quá tốn! 

Nếu như để cho những người khác biết được ý nghĩ này, tuyệt đối sẽ chạy tới bóp chết hắn. 

Người khác vì tăng 0.

1 vạch, cũng tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, tu luyện bao nhiêu năm. 

Hắn một hơi tăng lên 1.

0 lại còn thấy chưa đủ.

.

Đương nhiên, nếu như biết rằng hắn dùng trang sách màu vàng, cũng trực tiếp 5.

0, thăng cấp 5.

0, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không nghĩ như vậy. 

Lắc đầu, vứt bỏ buồn bực trong lòng, Trương Huyền từ từ mở mắt, nhìn về phía trước. 

Từng hoa văn chảy xuôi ở trong ánh mắt, khiến cho tất cả sự vật trước mắt, đều lộ ra diện mạo căn bản nhất. 

Một thanh trường đao trên kệ binh khí, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú, biến thành một đám sắt thép. Ngay sau đó một ảo ảnh không ngừng rèn luyện, thong thả thay đổi dáng vẻ và hình thái. 

Dường như nhìn một cái, là có thể biết quá trình chế luyện, cấp bậc, chỗ thiếu hụt của thanh đao này. 

Phía sau cái bàn cách đó không xa, là một ảo ảnh cây cối cao lớn, ngay sau đó bị chặt xuống, sau đó tạo ra.

.

- Đây là.

.

Một cái tên xông ra ở trong đầu, Trương Huyền trợn tròn mắt, nắm đấm xiết chặt! 

Mắt Minh Lý. 

Có người nói danh sư lợi hại, thông qua tiêu hao lực tâm cảnh, có thể nắm giữ mắt Minh Lý, nhìn thấu bản chất của sự vật, thậm chí ưu khuyết điểm của võ kỹ, công pháp. 

Thật giống như hắn dùng mặt nạ da người, ngụy trang “Liễu Trình”, Chí Tôn cũng không nhất định có thể nhìn ra. Nắm giữ mắt Minh Lý, lại có thể thoáng chút nhìn thấu, nhận ra diện mạo như cũ. 

Chính vì vậy, danh sư cấp bậc càng cao, mới càng đáng sợ. 

Cho dù chỉ thấy một mặt, là có thể đơn giản nhìn vấn đề xảy ra, chỗ mấu chốt, tiến hành chỉ điểm. 

Chỉ là.

.

- Không phải nói, ít nhất phải đạt được danh sư lục tinh mới có tư cách lĩnh ngộ sao? Đây là có chuyện gì? 

Xác nhận giống với mắt Minh Lý được ghi chép ở trong sách, đồng thời trong lòng hắn nghi ngờ. 

Dựa theo ghi chép, chỉ có đạt được danh sư lục tinh, mới có tư cách lĩnh ngộ loại thiên phú lợi hại này. 

Thế nào hắn ngay cả nhị tinh còn không được, lại nắm giữ? 

Ầm ầm! 

Đang thấy kỳ quái, hắn thấy trước mắt chợt hoa lên, ý thức dường như bị một lực lượng mênh mông kéo vào một không gian hỗn độn. 

Ngay sau đó một lão nhân râu bạc trắng như tuyết đã đi tới, giọng điệu hiền hòa xuất hiện ở trong đầu. 

- Ta muốn thu ngươi làm học sinh, ngươi có thể nguyện ý hay không? 

- Thu ta làm học sinh? 

Trương Huyền sửng sốt, lập tức lắc đầu: 

- Không muốn! 

Nói đùa, nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tới mấu chốt, tìm được chỗ thiếu hụt. Lão sư ở trong mắt người khác, hắn thấy, căn bản không cần thiết. 

Cho dù danh sư tứ tinh, danh sư ngũ tinh, ở trên phương diện chỉ điểm có thể so sánh được với Thiên Đạo Đồ Thư Quán sao? 

Trên tu luyện, có thể so sánh được với công pháp thiên đạo sao? 

Lại nói, đối phương lặng lẽ không một tiếng động lại xâm nhập trong đầu của hắn, ai biết tốt hay xấu? 

Tất cả cẩn thận vẫn thỏa đáng hơn. 

Dù sao, mới có người hạ độc trong nước trà của hắn, muốn gây bất lợi cho hắn. 

Vù! 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thân thể lại thoáng lắc một cái. Lúc này hắn mới phát hiện, mình vẫn ở trong phòng học nhỏ, chưa từng đi ra. Cảnh tượng vừa rồi, giống như là giấc mộng. 

- Huyễn trận? Không đúng, ở đây không có trận pháp. Bằng không, Đồ Thư Quán khẳng định sớm đã phát hiện.

.

. Chẳng lẽ là thứ giống như đá tín nhiệm? 

Phục hồi lại tinh thần, Trương Huyền nghi ngờ. 

Thời điểm đám người Triệu Nhã kiểm tra tín nhiệm, sẽ giống như vừa rồi, tinh thần tiến vào trong ảo tưởng, trải qua các loại sự tình, kiểm tra phối hợp cùng lão sư. 

Lẽ nào vừa rồi hắn cũng gặp phải loại chuyện như vậy? 

Nếu không làm sao có thể có một kẻ ngu ngốc không biết từ nơi nào xuất hiện, muốn thu mình làm học sinh? 

Cái gì chứ? Muốn nhận ta làm đồ đệ, ngươi cũng phải nói một chút xem mình là ai? Lại lặng lẽ không một tiếng động như vậy khiến cho hắn rơi vào huyễn cảnh, khó tránh khỏi quá thất đức! 

Hừ lạnh một tiếng, hắn lại nhét vị lão nhân kia, vào phạm trù vô sỉ. 

Đương nhiên, nếu như để cho hắn biết, lão già này chính là Thiên Nhân Khổng sư, dự định thu hắn làm học sinh, chỉ cần vừa đáp ứng, bất kể thân phận hay là địa vị, đều sẽ có biến hóa về chất.

.

Không biết hắn có thể buồn bực trực tiếp nôn ra máu bỏ mình hay không. 

- Hiện tại cho dù không cần sát hạch, ta cũng là danh sư chân chính, không ai có thể phản bác.

.

Không muốn nghĩ lão đầu thiếu đạo đức kia nữa, che giấu đi mắt Minh Lý, Trương Huyền hưng phấn xiết chặt nắm đấm. 

Thông qua xem sách, hắn biết, trong lúc vô ý lĩnh ngộ ý nghĩa chân chính của “sư sinh”, do đó nhận được thiên địa tán thành, thành danh sư được trời công nhận! 

Nói cách khác, cho dù không cần thông qua kiểm tra phía sau, hắn cũng là danh sư chân chính, không cần lại ngụy trang. 

- Chỉ có điều.

.

. danh sư được trời công nhận quá mức gây chú ý. Ta vẫn làm từng bước sát hạch đi. Dù sao còn thiếu một bước cuối cùng.

.

Hưng phấn trong lòng, nhưng hắn cũng biết, tốt nhất đừng để cho những người khác biết được. 

Danh sư trời nhận, quá mức kinh thế hãi tục. Một khi tin tức truyền ra, phiền phức không ít. 

Giấu mình mới là vương đạo. 

Bất kể nói thế nào, Trương Huyền ta.

.

. luôn luôn hết sức giấu mình.

.

.