Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Triệu Nhã nói. 

Mặc dù cảm quan đối với Liễu lão sư này không tốt có, một ít ý kiến về cách làm của hắn, nhưng sự thực chính là sự thực. Về điểm ấy không có cách nào gạt bỏ, cũng không có cách nào giả vờ nhìn không thấy. 

- Đúng vậy! 

Trịnh Dương gật đầu. 

- Nếu không...

. Chúng ta đi qua xem thử! Loại lão sư tốt suy nghĩ vì học sinh, không tiếc đắc tội Lâm gia, chúng ta gặp chuyện không may như vậy, không có bất kỳ hành động nào, Trương sư trở về nhất định sẽ trách cứ! 

Suy tính một hồi, Triệu Nhã nói ra quyết định của chính mình. 

Trương sư chính là lão sư tốt như vậy. Nếu như biết được chuyện của vị Liễu lão sư này, nhất định sẽ thương tiếc. 

Hiện tại Trương sư đang thí luyện, việc này, lại cần có học sinh bọn họ đứng ra. 

- Không sai, Trương sư vì chúng ta chuyện gì cũng có thể làm. Vị Liễu lão sư này vì học sinh, cũng có thể không quan tâm.

.

. Loại lão sư tốt như vậy, không thể để cho hắn có việc gì. Bất kể như thế nào cũng phải đi qua xem một chút! 

Trịnh Dương gật đầu. 

Tuy rằng thực lực của bọn họ không tốt, so với Lâm gia chênh lệch quá xa, nhưng bọn họ đại biểu cho Trương sư, mong rằng đối với phương cho dù muốn động thủ, cũng phải suy tính một chút. 

- Được, cùng đi! 

Những người khác cũng hiểu được, đồng thời gật đầu. 

Vì học sinh ngay cả Lâm gia còn không sợ, thảo nào đám người Mộc Tuyết Tình vì hắn có thể cùng đám người mình chiến đấu, hoàn toàn không hề lùi bước. 

Loại lão sư này thực sự đáng để người ta tôn kính. 

Cũng có mị lực nhân cách giống như Trương sư! 

.

.

.

.

.

- Quá lỗ mãng, thực sự quá lỗ mãng.

.

Nghe được thuộc hạ báo cáo, Mạc Thiên Tuyết thiếu chút nữa thì lập tức bị hù chết. 

Hắn là người đứng đầu một nước, mọi hành động của hắn đều đại biểu cho ý của vương quốc. Vởi vậy, vừa rồi lúc Trương Huyền rời đi, hắn vẫn không đuổi theo, nhưng phái người tìm hiểu tin tức. Tin tức vừa truyền về, hắn nhất thời hôn mê! 

Vốn tưởng rằng người này đi tìm Lâm gia chỉ là đòi phân xử. Chẳng ai nghĩ tới, hắn trực tiếp chạy đến trước cửa mắng to, còn bảo gia chủ lăn ra đây.

.

Trời ạ! 

Đây không phải là muốn chết sao? 

- Người đâu, tập kết tất cả binh tướng ở vương thành, chờ đợi mệnh lệnh! 

Cắn răng một cái, hắn quay đầu lại phân phó. 

Liễu hội trưởng không thể có việc gì. Không nói trước đó có ân tình trị liệu man thú trấn quốc, chỉ nói tới thân phận hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, hắn không thể khiến cho người này xảy ra vấn đề. 

Lại nói, Lâm gia đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn. Thật sự làm không tốt, mọi người lại xé rách da mặt.

.

Dù sao cho dù lấy lòng, đối phương cũng không có khả năng cho hắn sắc mặt dễ coi. 

- Vâng! 

Một người dáng vẻ tướng quân lui xuống. 

- Mạc Vũ, hiện tại đi với ta đến Lâm gia xem. Nếu như bọn họ thật sự động thủ đối với Liễu hội trưởng, cũng tiện ngăn cản.

.

Sau khi lại thông báo vài tiếng, an bài tất cả đường lui xong, Mạc Thiên Tuyết lúc này mới đánh tiếng cùng Mạc Vũ, hai người nhanh chóng đi về phía Lâm gia. 

Làm đệ nhất gia tộc ở vương thành, cách vương cung cũng không xa. Thời gian không lâu, hai người lại đi đến phía trước. Còn chưa có đi qua, bọn họ liền nhìn thấy phía trước đã một đám người tập trung đông đúc. 

Khi nhìn thấy rõ ràng hình dạng của những người này g, hai người không nhịn được đồng thời sửng sốt. 

- Vị kia là.

.

. Trần Kiện Trạch Thông Thiên Ma Thủ? cường giả Tông Sư cảnh đỉnh phong, vô cùng quái dị, từng cắt một đôi tay của kẻ thù đi nấu ăn.

.

. Không phải hắn luôn luôn không để ý tới thế sự sao? Hắn thế nào lại chạy tới nơi đây? 

- Người kia là.

.

. hội trưởng nghiệp đoàn thư pháp sư Mạnh Viễn? Không nói ra đi vẽ vật thực còn chưa có trở lại sao? 

- Hội trưởng nghiệp đoàn luyện đan sư, luyện đan sư tam tinh hồng Vân Tông sư? Còn có Mộc Dương Phong đan sư? 

- Lão bản ngân hàng tư nhân Thiên Vũ.

.

Nhìn thấy được một đám người tập trung đông đúc ở trước mặt, Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ đều bối rối. 

Những người này, mỗi một người đều là nhân vật chấn động vương thành. Mỗi người có địa vị tôn sùng. Bình thường muốn bọn họ tập trung lại vương thất, cũng khó khăn làm được. Thế nào thoáng một chút tất cả đều chạy tới? 

- Chẳng lẽ là.

.

. do Lâm gia tập trung lại, tính đối phó với Liễu hội trưởng? Không đúng.

.

. Đối phó hắn cũng không cần tới những người này? 

Một ý nghĩ xuất hiện, lập tức khiến Mạc Thiên Tuyết đồng thời lắc đầu. 

Lâm gia cường đại như vậy, đối phó với một Liễu lão sư, không cần tốn nhiều sức. Căn bản không cần phải ra trận thế lớn như vậy. 

- Phụ vương, những người này là.

.

. tới giúp đỡ Liễu hội trưởng! 

Mạc Vũ mở miệng. 

Nghe nói như thế, Mạc Thiên Tuyết mới chú ý tới, những người này đều đứng sau lưng Liễu hội trưởng, lấy hắn làm trung tâm, giông như thiên lôi sai đâu đánh đó. 

Nói cách khác.

.

. Bọn họ đều là tới lên tiếng ủng hộ cho vị Liễu hội trưởng này? 

Đây.

.

. Là chuyện gì xảy ra? 

Cho dù vương thất bọn họ đánh nhau cùng Lâm gia, cũng không tập trung được nhiều người như vậy. Một lão sư vừa tới Thiên Vũ học viện không được sáu ngày tu vi Thông Huyền cảnh sơ kỳ, rốt cuộc lấy từ đâu năng lực hiệu triệu lớn như vậy? 

Mạc Thiên Tuyết đều cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân sắp điên rồi. 

- Khả năng này chính là.

.

. Hắn có mị lực của một sư đạo.

.

Mạc Vũ khẽ thở dài một tiếng. 

Cho dù nàng là công chúa, thiên tài cao ngạo, lại không thừa nhận cũng không được. Vị Trương Huyền này, thật giống như có đầy đủ loại ma lực đặc biệt nào đó, khiến tất cả người bên cạnh, người đã nhìn thấy hắn, tất cả tập trung lại cùng một chỗ, giống như quả cầu tuyết lăn, càng ngày càng trở nên lớn mạnh! 

Loại mị lực này, bất kỳ người nào khác cũng không có cách nào bắt chước theo được. Mạc Hoằng Nhất cũng làm không được. 

- Mau nhìn kia, gia chủ Lâm gia đi ra! 

- Thật nhiều trưởng lão. Chắc hẳn tất cả Lâm gia đều xuất động.

.

- Cũng đúng, bị người tới cửa mắng như vậy, ai cũng không nhịn được.

.

Nàng đang trầm tư, liền nghe được phía trước ồn ào náo động một hồi. Nàng nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy gia chủ Lâm gia Lâm Nhược Thiên dẫn theo một đám trưởng lão lớn bước ra ngoài, trên mặt thâm trầm như băng, sắp lấy máu.