Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Vừa mới nhìn thấy, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, vẫn chưa nhận ra cụ thể là vật gì. Hắn muốn mua, cũng chỉ là vì hiếu kỳ. 

Về phần mua không được, cũng không cảm thấy cái gì. 

Chỉ có điều, bị một kẻ nhà quê không biết từ nơi nào xuất hiện đánh vào mặt, nhiều tiền như vậy, không có mua được đồ, hắn vẫn có chút tức giận. 

- Vị thiếu gia này...

Thấy Lưu giám bảo sư xoay người rời đi, sắc mặt không vui, chủ quán nhìn về phía Trương Huyền. 

Nếu như người này thực sự chỉ nói ngoài miệng, không có năng lực giải quyết vấn đề trên người hắn, hắn thật sự sẽ khóc. 

Ở cửa hàng bày đồ, đắc tội một vị giám bảo sư nhị tinh, tuyệt đối là hành động không sáng suốt. 

- Yên tâm đi. Nếu có thể nhìn ra, lại có thể giúp ngươi giải quyết! Tới đi, đánh một quyền cho ta xem! 

Trương Huyền nói. 

- Vâng! 

Không quá nhiều do dự, chủ quán đánh ra một quyền, tiếng gió thổi vù vù. 

Không nghĩ tới chỉ là một chủ quán cửa hàng bình thường, thực lực chân chính tự nhiên đã đạt đến nửa bước Tông Sư, khoảng cách Tông Sư chân chính, cũng chỉ có kém một bước. 

Không hổ danh là liên minh vạn quốc. Dưới tình huống tài nguyên, danh sư đầy đủ, thực lực chỉnh thể cao hơn so với Thiên Huyền vương quốc không biết gấp bao nhiêu lần. 

- Được! 

Trương Huyền xua tay. 

Thực lực đối phương không bằng hắn, mắt Minh Lý đã có thể thấy được không ít vấn đề. Chỉ có điều, nếu muốn hoàn toàn trị tận gốc, còn cần mượn Đồ Thư Quán, tìm được căn nguyên mấu chốt. 

- Trên tay ngươi có rất nhiều vật đáng tiền, không phải mua được, mà là.

.

. tiền tài bất nghĩa. Vật phẩm mang theo vẻ cổ xưa. Phía trên sinh ra một lớp xanh lục. Đây là do không khí không lưu thông phát sinh. Hơn nữa trên người ngươi, tản ra một loại khí tĩnh mịch.

.

. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi am hiểu đào mộ! 

Đi tới trước mặt chủ quán, Trương Huyền nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói. 

- Ngươi, ngươi.

.

Sắc mặt chủ quán nhất thời trắng bệch, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì co quắp trên mặt đất. 

Đào mộ nói còn dễ nghe, nói thật, chính là một kẻ trộm mộ. 

Bất kể cường giả thật sự lợi hại thế nào, cho dù Chí Tôn hay Hóa Phàm, đều không thoát khỏi thời gian trừng phạt, cuối cùng biến mất ở dòng sông dài lịch sử. Những người này sau khi chết, sẽ lưu lại di tích và mộ. Trong đó chôn cùng một ít vật đáng giá. 

Mà hắn, chính là dựa vào đào những chỗ này, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thông qua bán ra đồ của người chết, mới có quy mô hiện tại. 

Chỉ có điều, phần từng trải này, hắn giấu rất kỹ. Không ít người quen, cũng không biết được rõ ràng, lại bị vị trước mắt này mở miệng nói toạc ra. Hắn khiếp sợ đến mức suýt trực tiếp ngất đi. 

- Không cần khẩn trương. Ngươi làm gì không có quan hệ gì với ta! 

Khẽ cười, Trương Huyền nói tiếp: 

- Chỉ nói lai lịch bệnh chứng này của ngươi. 

- Nếu như chỉ đào một ít mộ bình thường, không có vấn đề. Nhưng tám tháng trước, đào mộ của một cường giả Hóa Phàm Cảnh. Ta nói không sai chứ? 

Trương Huyền nhìn qua. 

- Cái này.

.

. đúng! 

Chủ quán cắn răng. 

- Vị cường giả Hóa Phàm này, nếu như chết già bình thường, ngược lại cũng thôi. Đáng tiếc bị thê tử phản bội, chịu nỗi khổ bị bạn tốt chém giết, trong lòng có một oán khí bất diệt.

.

. Nếu như không nhìn lầm, ngươi có phải lưu lại một vật phẩm của hắn mang theo người, cũng đeo sát người. 

Trương Huyền tiếp tục nhìn qua. 

-.

.

. Đúng! 

Chủ quán lại gật đầu, nhìn về phía người trước mắt này giống như gặp quỷ. 

Mộ của đối phương đặc biệt đơn sơ không có thứ gì đáng tiền, chỉ có một ngọc phù đeo bên người, giá trị xa xỉ. Hắn mượn lên.

.

. Chuyện cơ mật như thế, người này làm sao biết được? 

Hơn nữa còn giống như tận mắt nhìn thấy được? 

- Chính là thứ này ẩn chứa oán khí, khiến cho ngươi ban đêm không thể chợp mắt, một khi ngủ, giống như người chết không ngừng co giật.

.

. Muốn giải quyết, cũng rất đơn giản, thả ngọc phù một lần nữa trở lại chỗ cũ, tìm được chủ nhân ngôi mộ, đối xử tử tế với hậu nhân của hắn, chăm bái tế, tai hoạ ngầm sẽ hết! 

Trương Huyền nói. 

Thật ra tình hình cả vị này, có chút cùng loại với Trần Tiêu đan sư hắn gặp phải lúc tranh luận đan trước đây. 

Người sau mạnh mẽ đoạt lấy lò luyện đan của một vị luyện đan sư, không giúp hắn báo thù, bị nguyền rủa. 

Vị này thời gian dài bị oán khí của cường giả Hóa Phàm tập kích, không xuất hiện tình hình mới là lạ! 

Không được giải quyết, tuổi thọ tất nhiên bị hao tổn thật lớn. Sợ rằng không kiên trì được mấy năm, cũng sẽ bước theo khuôn mẫu của Trần Tiêu đan sư, tử khí nồng đậm, mạng không lâu dài. 

Bởi vậy, trước đó nói hắn sống không được bao lâu, không phải là nói chuyện giật gân. 

- Đa tạ thiếu gia.

.

. chỉ điểm! 

Đối phương nói rất nhiều chuyện, đều không có sai lầm. Đối với lời Trương Huyền nói, chủ quán dĩ nhiên tin tưởng bảy tám phần, đầy cảm kích. 

Vốn tưởng rằng là thân thể xuất hiện vấn đề. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, nguyên nhân lại là cái này. 

- Thứ này.

.

. thiếu gia, ngươi cầm đi! 

Biết phương pháp giải quyết, chủ quán đưa bùa hộ mệnh vảy rồng tới. 

Thứ này không biết là vật gì. Chỉ có điều, cho dù đắt mấy đi nữa, có thể đổi lấy tính mạng, cũng tuyệt đối có giá trị. 

Trương Huyền gật đầu, cất đồ xong, cổ tay lật một cái, lấy ra một đống kim tệ, không nhiều không ít, vừa đúng 50 cái: 

- Đây là thù lao! 

- Không cần.

.

Chủ quán vội vàng xua tay. 

So với cầm, còn không bằng đưa ra, chí ít vẫn tính là một nhân tình. 

- Làm sao có thể không cần? Nói mua chính là mua. Nếu như không trả tiền, chẳng phải giống như cướp sao? 

Trương Huyền nói ngôn từ chính nghĩa. 

- Vậy.

.

. được rồi! 

Chủ quán không thể làm gì khác hơn là tiếp được. 

- Như vậy cũng làm được? 

Nhìn cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Triệu Phi Vũ chỉ cảm thấy tất cả tri thức đều bị phá vỡ. 

50 kim tệ, mua bảo bối giá trị 50 linh thạch, đối phương còn mang ơn, hận không thể xem như gia gia.

.

Quá mạnh! 

Làm nữ nhi minh chủ liên minh vạn quốc, đường đường là công chúa.

.

. Y sư lợi hại, đã thấy không biết bao nhiêu người. Nhưng liếc mắt thoáng nhìn, lại nhìn ra người khác có bệnh, ngay cả nghề nghiệp trộm mộ này cũng có thể biết.

.

Ngươi không phải là y sư.

.

Ngươi đây là coi bói.

.

.