Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Làm giám bảo sư tứ tinh đỉnh phong, đối với chức nghiệp này hiểu đến xương tủy, có thể căn cứ phong cách vẽ, đặc điểm vẽ tranh phân tích ra tác giả là ai, cũng rất nghịch thiên. Trực tiếp giám định ra uống rượu xong vẽ sai, còn tự hủy tên, lạc khoản...

. Đây thật sự là điều giám bảo có thể thấy được? 

Không chỉ Tái các chủ nghĩ như vậy, vẻ mặt Triệu Phi Vũ, Lạc Tần cũng đều choáng váng mơ hồ, nhìn chằm chằm qua, muốn biết hắn rốt cuộc làm thế nào biết nhiều như vậy. 

- Ha hả! 

Thấy ánh mắt bọn họ, Trương Huyền khẽ cười: 

- Giám bảo, không chỉ phải giám định ra niên đại của bảo vật, quan trọng hơn suy bụng ta ra bụng người, suy đoán đối phương đang làm cái gì, như vậy mới có thể có hiểu rõ sâu hơn! 

- Bản vẽ này, nhìn như chỉnh tề, trên thực tế cũng không theo quy tắc. Giám định thi họa, người người đều biết. Quan trọng nhất chính là đối xứng. Bức tranh này trái cao phải thấp, khiến người ta có một loại cảm giác nghiêng về phía trái. Rất rõ ràng, người vẽ tranh đứng không vững, chắc là ghé vào trên giấy vẽ. Ngươi xem chỗ này, chỗ này còn có chỗ này, cũng có thể thấy được, chỉ có nằm mới thích hợp nhất.

.

- Ngoài ra các ngươi nghi vấn chim Bạch Tích, cánh ngắn, mỏ trắng, móng đen, đầu đỏ, hình thể gầy, cùng với trong hiện thực không có một chỗ nào tương đồng. Chợt nhìn thoáng qua, quả thật không biết là loại vật gì! 

- Nhưng cẩn thận nhìn, trong tranh vẽ, khắp nơi đều là cỏ lau, còn có hoa tím mới nở rộ. Hai thứ đồ này là thứ chim Bạch Tích yêu nhất. Quan trọng nhất chính là, trong miệng một con chim ngậm một cọng cỏ! 

Trương Huyền chỉ. 

Mọi người quả nhiên thấy được ở trong bức tranh có một con chim Bạch Tích trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ. 

- Cây cỏ này và cỏ Bồ Diệp có chín phần tương tự. Cỏ Bồ Diệp ẩn chứa kịch độc, không có linh thú nào thích. Cho nên người ta phát sinh nhìn nhầm. Nhưng nếu như nói đây là cỏ Bạch Giác? 

- Cỏ Bạch Giáp có phần tương tự với cỏ Bồ Diệp, thậm chí có vài thương nhân cung ứng dược liệu, cố ý lấy ra làm giả đánh tráo.

.

. Cái sau, Bạch Tích Điểu sẽ không tiếp xúc. Nhưng rễ cỏ Bạch Giác lại là thứ nó thích nhất.

.

- Cái này.

.

Thân thể của Tái các chủ, Lạc Tần đều cứng đờ. 

Đối phương nói nhịp nhàng ăn khớp, không có bất kỳ sai lầm nào. Nếu như dựa theo loại phân tích này, rất dễ dàng nhận biết đây chính là chim Bạch Tích. 

- Xác định được loại chim, còn lại lại đơn giản hơn. Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, bức tranh lưu loát, sử dụng tranh thuỷ mặc không phải thường thấy nhất, mà là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng. Làm vì một thi họa sư siêu cấp có thể vẽ ra tác phẩm lục cảnh, làm sao có thể ngay cả vấn đề trụ cột nhất cũng sẽ quên? Mấu chốt nhất chính là.

.

. còn có dấu vết sửa và xóa trên thân của con chim? Lại thêm suy đoán trước đó, có thể dễ dàng đoán ra, là say rượu vẽ!

- Cân nhắc ra nhiều điều như vậy, biết tên, lai lịch cũng lại dễ dàng.

.

Khóe miệng cong lên, Trương Huyền giải thích. 

Những điều này ngược lại không phải là hắn ăn nói lung tung. Làm thi họa sư đã ngoài tam tinh, biết kết quả, ngược lại cân nhắc dễ dàng hơn không ít. Kết hợp với chỗ thiếu hụt Đồ Thư Quán cho ra, có thể đơn giản phát hiện vấn đề. 

Chỉ có điều, nếu như không biết đáp án, chỉ dựa vào quan sát lại muốn nhìn được những điều này, độ khó to lớn, có thể nói gần như không có khả năng. 

- Điều này, điều này.

.

Thấy hắn chậm rãi nói, có lý có chứng cứ, vẻ mặt tất cả mọi người trong gian phòng muốn phát điên. 

Tái các chủ lúc này mới hiểu được, trình độ giám bảo của đối phương quả thật mạnh hơn hắn không chỉ gấp đôi, căn bản không ở cùng một cấp bậc. 

- Phải lập tức báo lên tổng bộ, loại ánh mắt và năng lực, trình độ giám bảo này chí ít đạt tới ngũ tinh. Thậm chí.

.

. càng cao hơn! 

Nuốt nước bọt, trong lòng hắn thầm hạ quyết định. 

Trình độ của vị trước mắt này, đã vượt qua phạm trù của liên minh vạn quốc. Cho dù so với giám bảo sư ngũ tinh cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém. 

Thiên tài như thế, phải mau chóng báo lên tổng bộ, không để cho minh châu bị bụi che phủ. 

- Được rồi, đừng chậm trễ buổi đấu giá nữa. Ngươi đưa qua đi bán đấu giá! 

Giải thích xong, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn. Thấy toàn bộ phòng đấu giá đều bị kinh động, ánh mắt mọi người đều tập trung qua, hắn khoát tay áo. 

- Vâng! 

Lúc này Lạc Tần mới phản ứng được, hai tay đỡ lấy bức tranh, lui ra ngoài. 

Thời gian không lâu, trên đài đấu giá, giọng nói đầy chấn động kinh ngạc của Trần trưởng lão vang lên. Hình như ngay cả chính hắn cũng không quá tin tưởng: 

- Cảnh tượng vừa rồi, các vị nói vậy đều thấy được. Bộ dạng bức tranh thất cảnh này sinh ra, nhiều người chúng ta như vậy cùng chứng kiến một thời khắc huy hoàng này! 

- Vản thân bức tranh là do Ngô Hiên Tử thi họa đại tông sư tám trăm năm trước vẽ, do một vị thi họa đại tông sư mới tự tay viết danh, dẫn phát linh tính kích động, khiến nó từ lục cảnh đỉnh phong trực tiếp đột phá! 

- Bức tranh thất cảnh, bức tranh thất cảnh đầu tiên của liên minh vạn quốc, kết quả của tiền nhân và hậu nhân hợp tác hoàn mỹ, không nói sau không có ai, nhưng tuyệt đối là chưa từng có ai! 

Giọng nói của Trần trưởng lão càng lúc càng kích động: 

- Hiện tại, chủ nhân của bức vẽ này dự định bán đấu giá nó. Giá khởi đầu, tám nghìn linh thạch! Mỗi lần tăng lên, không thể ít hơn một nghìn. Đấu giá bắt đầu! 

- Bức tranh này thật sự bán? Quá tốt, ta muốn mua.

.

- Giá quy định tám nghìn linh thạch? Tuy rằng đắt, nhưng cũng đáng. Nhanh thông báo gia tộc, gán nợ bất động sản, cũng phải mua! 

- Không quan tâm tốn bao nhiêu cũng phải trả.

.

.

.

Nghe được bức tranh này tự nhiên bán đấu giá, tất cả mọi người phía dưới đều ồ lên. Mỗi một người rơi vào trạng thái điên cuồng. 

Bức tranh thất cảnh, liên minh vạn quốc chưa bao giờ xuất hiện qua. Có thể mua, dù táng gia bại sản cũng giá trị! 

Không nói gì khác, qua tay lại bán ra, giá vô cùng có khả năng sẽ gấp bội. 

- Ta ra chín ngàn! 

- Một vạn! 

- Một vạn một! 

.

.

Giá trong nháy mắt tăng vọt. 

- Cái này.

.

Nhìn phía dưới đã điên cuồng, Trương Huyền chớp mắt. 

Vốn tưởng rằng nắm giữ nghề nghiệp giám bảo sư, Tái các chủ không lấy ra ba nghìn linh thạch, bán năm nghìn tuyệt đối là cực hạn. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, trực tiếp tăng lên đến hơn một vạn. 

- Ta và Trần trưởng lão bọn họ đều giống nhau. Tiền trên người, đều thu thập bảo vật. Thật sự có thể sử dụng linh thạch, cũng không có quá nhiều. Lại nói, ta nhiều hơn nữa cũng chỉ là một người. Bọn họ đều đại biểu cho một thế lực và gia tộc lớn.

.

Nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, Tái các chủ cười khổ nói.