Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Trương Huyền bên này sửng sốt, bên kia lão già lại khôi phục lại, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch, nhìn quanh một vòng: 

- Mục đích các vị muốn mua thứ này, ta đều hiểu rất rõ. Nếu như ai có thể đưa ra bảo vật ta muốn, không chỉ nhận được con Vô Hồn Kim Nhân này, còn có thể dẫn hắn đi đào mộ kim nhân, thăm dò bí mật của vu hồn sư! 

- Cái gì? 

- Lời đồn đại, Vô Hồn Kim Nhân chỉ đi theo trước mặt vu hồn sư, một tấc cũng không rời. Cho dù sau khi chết, cũng sẽ chôn cùng, sẽ không rời đi...

. Đào mộ, không phải có nghĩa là, là nghĩa địa của vu hồn sư sao? 

- Truyền thừa vu hồn, sau khi bị Danh Sư Đường diệt sạch, biến mất ở trên đời. Chúng ta không nói có thể nhận được truyền thừa, cho dù biết một ít tin tức liên quan tới loại chức nghiệp này, tất nhiên giá trị con người cũng tăng mạnh. 

- Mấu chốt nhất chính là, vu hồn sư thượng cổ, dính dáng tới linh hồn, được xưng chức nghiệp có tiền nhất. Giám bảo sư vừa so sánh với bọn họ cũng không lớn bằng. Nghĩa địa của người như thế, tất nhiên lưu lại vô cùng tài phú. 

- Đúng vậy, thật sự có thể đi, lại đại biểu phát tài! 

.

.

Ban đầu, rất nhiều thế lực đầy ý kiến đối với lão già, hận không thể băm thây hắn, vừa nghe hắn nói như thế, tất cả đều kích động. 

Danh Sư Đường, giáo dục thiên hạ, có dạy không phân loại. Không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không động thủ đối với những chức nghiệp khác. Khi Sơ Vu hồn sư làm được quá tuyệt tình, mới đưa đến kết quả kia.

.

Hậu nhân nhận được bộ phận truyền thừa, chỉ cần không làm xằng làm bậy, chắc chắn sẽ không quản. 

Hơn nữa, có thể lợi dụng nó làm việc thiệnm, không chừng còn nhận được bọn họ che chở và tán dương. 

Mặt khác, có thể đào ra Vô Hồn Kim Nhân hoàn chỉnh, nói rõ vu hồn sư đã chết này cực kỳ cường đại, thật sự tìm được loại mộ này. Cho dù không chiếm được truyền thừa, bảo vật lưu lại, khẳng định cũng không phải là số ít, đủ để khiến cho vô số người thoáng cái sôi trào và điên cuồng. 

- Nhất định phải nhận được! 

- Không sai. Chỉ là.

.

. nhiều bảo bối như vậy đều báo lên, người ta một chút hứng thú cũng không có, cũng không thể đưa cả gia tộc cho hắn! 

- Gia tộc? Người ta cũng phải nguyện ý tiếp nhận mới được.

.

.

.

Hưng phấn qua đi, tất cả mọi người xoa mi tâm. 

Người này cũng không nói mình cần gì. Mọi người có thể lấy ra, cơ bản đều đã lấy. Chẳng lẽ.

.

. còn chưa đủ trân quý, không đạt được yêu cầu? 

- Chỗ của ta có một gốc cây non Thiên Diệp Thụ, không biết ngươi có hứng thú hay không? 

Thời điểm mọi người ở đây cũng không biết nên báo cái gì, một căn phòng nhỏ vang lên giọng nói khe khẽ. 

- Thiên Diệp Thụ? 

- Trong truyền thuyết loại linh thụ này có thể bảo vệ gia tộc, giúp người chiến đấu? 

- Thiên Diệp Thụ, một thân nghìn nhánh, một nhánh nghìn lá. Sau khi hoàn toàn trưởng thành, sẽ giống như linh binh, tự động bảo vệ chủ. So với cường giả Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh, cũng hoàn toàn không yếu hơn! 

- Có thể có được một gốc cây giống, trồng ở gia tộc, sau trăm năm, tương đương với xuất hiện thêm một vị lão tổ Hóa Phàm tứ trọng, ngày đêm bảo vệ, tuyệt đối là bảo vật tuyệt thế khiến thế lực lớn tranh đoạt! 

- So sánh với linh binh, đan dược, công pháp bí tịch gì đó, mạnh hơn nhiều lắm. Phòng này rốt cuộc là ai, đồ tốt như vậy cũng nỡ lấy ra? 

.

.

Tuổi thọ của con người có hạn. Cho dù lợi hại hơn nữa, sớm hay muộn sẽ có một ngày ngã xuống. Một gia tộc, một thế lực, không có khả năng nhận được bảo vệ lâu dài. 

Thiên Diệp Thụ lại khác. Trồng xuống, trăm năm sau thể hiện uy lực, có thể sống mấy nghìn năm, hoàn toàn có thể che chở cho một gia tộc, nghìn năm không đổ. 

Có thể nói, vật này tới tay nói, chẳng khác nào có thêm một vị lão tổ trấn thủ gia tộc. 

Làm sao không khiến cho người ta kích động? 

Sử dụng cái này để đổi một con Vô Hồn Kim Nhân.

.

. Có thể nói, tuyệt đối là thua thiệt lớn. 

- Cái này.

.

. hắn lại không có cách nào từ chối đi! 

Mọi người thấy qua, muốn biết lão già này rốt cuộc lựa chọn thế nào. 

Vô Hồn Kim Nhân tuy rằng trân quý, nhưng so với Thiên Diệp Thụ, kém hơn không chỉ một đoạn. 

Sử dụng vật trân quý đổi thứ rẻ tiền.

.

. Có ngốc cũng biết lấy hay bỏ như thế nào. 

- Thật ngại quá. Ta đối với Thiên Diệp Thụ không có bất kỳ hứng thú gì. 

Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy khẳng định danh hoa có chủ, lão già lại lắc đầu. 

- Không có hứng thú? 

- Trực tiếp từ chối? Cái này.

.

. nếu như là ta, khẳng định trực tiếp đổi! 

- Phí của trời.

.

.

.

Không nghĩ tới ngay cả Thiên Diệp Thụ cũng không đánh động được đối phương, tất cả mọi người cảm thấy có chút điên rồi. 

Rốt cuộc muốn cái gì? 

- Ta vẫn là câu nói kia. Chỉ cần các vị lấy ra thứ, ta có hứng thú, tự nhiên sẽ đổi. Không phải càng quý trọng càng tốt! 

Lão già xua tay. 

- Hứng thú? 

Lại nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc, trong nháy mắt, lại không có người nào kêu giá. 

Ngươi nói ngươi có hứng thú, nhưng lại không nói cần gì, bảo chúng ta báo giá như thế, thời điểm nào có người như vậy? Buổi đấu giá làm thế nào lại có một quái thai như vậy tới? 

- Lạc chấp sự, ta thấy người này, chính là tới quấy rối. Hơn nữa lấy vật đổi vật, các ngươi cũng lấy không được lợi ích. Phòng đấu giá vì sao phải thu? 

Phòng đấu giá chịu trách nhiệm các loại bảo vật đưa ra, thu hồi hậu trường. Nhìn Lạc Tần trong đài, Trần trưởng lão không nhịn được nói. 

Rõ ràng chính là tới quấy rối! 

Làm gì có chuyện qua bán đấu giá, không nói mình muốn cái gì? 

Hơn nữa, bình thường bán đấu giá đổi linh thạch, phòng đấu giá có thể lấy ra phần trăm. Lấy vật đổi vật, lấy thế nào? 

- Hắn không phải quấy rối, hơn nữa đã trả tiền thù lao, đủ năm nghìn linh thạch! 

Lạc Tần lắc đầu, nói. 

- Còn không có bán đấu giá, lại trả tiền thù lao? Năm nghìn? 

Trần trưởng lão sửng sốt. 

Nhiều linh thạch như vậy, hắn cũng một tay không lấy ra được. Đối phương không những lấy ra, còn sớm trả tiền.

.

. Hoàn toàn cũng không lo lắng Vô Hồn Kim Nhân có thể không bán ra.

.

- Đúng vậy, cho nên, không quan tâm bán đấu giá thế nào, sử dụng thủ đoạn gì, đối với phòng đấu giá mà nói, cũng không sẽ thiệt. 

Lạc Tần nói. 

- Vậy.

.

. Hắn rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?