Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc người thanh niên thản nhiên nhìn qua. 

- Vậy...

Môi của thị nữ run rẩy: 

- Có thể có phương pháp trị liệu hay không? 

Đối phương nói nhịp nhàng ăn khớp, không có chút sai lầm nào. Vốn tưởng rằng đau đầu là mệt nhọc gây ra, nằm mơ cũng không nghĩ tới, là nàng tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh đưa đến. 

Suy nghĩ kỹ một chút, đau đầu thật đúng là bắt đầu từ khi tu luyện bộ công pháp này, không có sai lầm chút nào! 

Nói cách khác, đối phương không chỉ có nhìn ra được nàng bị bệnh, còn tìm ra nguyên nhân căn bệnh ngay cả nghiệp đoàn y sư vẫn không có cách nào điều tra ra! 

Liếc mắt nhìn ra, biết mình bị bệnh, cũng điều tra ra nguyên nhân.

.

Người trước mắt này rốt cuộc là ai? 

- Phương pháp trị liệu thật ra rất đơn giản. Mỗi ngày không vận chuyển chân khí, luyện Lạc Diệp kiếm pháp trên năm lần. Mười ngày sau, sẽ khỏi hẳn! 

Trương Huyền nói. 

- Ngươi.

.

. biết ta biết Lạc Hoa kiếm pháp? 

Thị nữ lại thoáng lảo đảo một cái. 

Lạc Hoa kiếm pháp là do Tiết vườn chủ truyền thụ. Trong tất cả tỷ muội, chỉ có một mình nàng luyện thành. Bản thân nàng cũng không ra chiêu, chỉ lấy ra trường kiếm, lại đã nhìn ra.

.

Thế nào cảm giác giống như nằm mơ? 

Cướp giật thư mời, đánh cho Thanh Yên vườn chủ nằm trên mặt đất nôn ra máu.

.

. Liếc mắt nhìn ra căn bệnh bản thân mình mắc phải, cũng cho ra phương pháp giải quyết. Người này nói bậy hay là thật? 

Không để ý tới câu hỏi của nàng, người thanh niên nhìn qua, thần sắc thản nhiên: 

- Lạc Hoa kiếm, kiếm khí hoa rơi, không vận chuyển chân khí tu luyện, sẽ làm chân khí thuộc tính dương bên trong cơ thể nàng tự động dựa theo kiếm khí bắn ra. Mỗi ngày năm lần, mười ngày sau, chân khí trong cơ thể sẽ hoàn toàn tiêu tan. Cho dù tiếp tục tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì! 

Nghe được trị liệu đơn giản như vậy, thị nữ do dự một lát, cắn răng một cái, trường kiếm trong tay múa lên, dựa theo cách nói của đối phương tu luyện. 

Lạc Hoa kiếm, kiếm khí hoa rơi. Trong nháy mắt trước mắt mọi người dường như xuất hiện một đào nguyên hoa rơi rực rỡ, kiếm khí ngang dọc, khí tức như sương. 

Thấy nàng thi triển kiếm pháp, Trương Huyền không nhịn được xúc động. Không hổ danh là Vạn Quốc Thành, một thị nữ thủ vệ cũng đạt tới nửa bước Hóa Phàm. 

Rất nhanh, một bộ kiếm pháp hoàn thành. Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, thị nữ trợn tròn mắt. 

Tuy rằng chỉ thi triển một lần Lạc Hoa kiếm, thân thể lại thư thái hơn rất nhiều. Chân khí thuộc tính dương trước giống như bóng ma vậy, quả nhiên khuếch tán đi một ít. Mặc dù còn cách tiêu trừ tất cả, có khoảng cách nhất định. Nhưng.

.

. chỉ dựa vào điểm ấy, đã biết, lời đối phương nói không có sai lầm chút nào! 

Thật sự có thể chữa trị tốt chứng bệnh! 

- Cảm ơn chỉ điểm! 

Thu hồi trường kiếm, thị nữ ôm quyền, thái độ cung kính. 

Lúc này, nàng đã không phẫn nộ nữa. 

Có thể liếc mắt nhìn ra chứng bệnh của nàng trên phương diện tu luyện, cũng cho ra phương pháp trị liệu, ngay cả những y sư của nghiệp đoàn y sư cũng làm không được.

.

. Người trước mắt này, khẳng định không đơn giản. 

Người lợi hại như vậy, làm sao có thể qua quấy rối? 

- Ừ! 

Trương Huyền khoát tay, cũng không quá để ý. Vấn đề trên thân thể đối phương vô cùng đơn giản, một cái nhấc tay mà thôi. Hắn khẽ cười, trong giọng nói mang theo sự thanh nhã, giống như công tử văn nhã: 

- Không biết, bây giờ ta có thể tiến vào trong hay không? 

- Điều này.

.

. Không biết vị công tử này là.

.

Thị nữ không nhịn được hỏi. 

Tuy rằng đoán ra đối phương khẳng định không đơn giản, thân phận cụ thể vẫn phải biết. Nếu không không có cách nào ăn nói lại với vườn chủ. 

- Vị này chính là Trương sư Trương Huyền! 

Kim Tòng Hải bước lên trước. 

- Trương sư? Ngươi là.

.

. danh sư? 

Thị nữ bị dọa cho giật mình. 

- Ừ! 

Trương Huyền nghi ngờ. 

Cho dù danh sư cũng không đến mức khẩn trương như vậy. Vạn Quốc Thành cái khác không nhiều lắm, danh sư một đống lớn, cần phải khiếp sợ đến như vậy sao? 

- Sớm biết rằng các hạ là danh sư, ta đã không ngăn cản. Ngày hôm nay vườn chủ mở bữa tiệc, ngoại trừ mời các vườn chủ khác ra, từng đã thông báo.

.

. Chỉ cần là danh sư, có thể tự do tiến vào, không cần ngăn cản.

.

Thị nữ nói. 

- Danh sư có thể trực tiếp tiến vào? 

Thân thể thoáng lảo đảo một cái, trước mắt Trương Huyền biến thành màu đen. 

Chuyện gì thế này. 

Sớm biết rằng đơn giản như vậy, lại không cần bảo yêu thần thú động thủ. Lúc này thì hay rồi, lại là đánh người, lại là chỉ điểm.

.

. Lăn qua lăn lại một hồi mới phát hiện làm chuyện vô nghĩa.

.

- Trương sư mời vào bên trong! 

Xác nhận đối phương là danh sư, thị nữ không ngăn cản, vội vàng đưa tay ra hiệu. 

- Ừ.

.

Cố nén phiền muộn, Trương Huyền dẫn theo Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải liền đi vào bên trong. Hắn mới đi được hai bước, lại thấy thị nữ đưa tay chỉ vào La Thanh Yên còn bị mông yêu thần thú ngồi lên trên: 

- Trương sư, Thanh Yên vườn chủ nàng.

.

- A, ngươi đi qua một bên nghỉ ngơi trước. Đến lúc đó gọi ngươi tới nữa là được! 

Biết ý của đối phương, Trương Huyền khoát tay áo nói với yêu thần thú. 

Tuy rằng yêu thần thú hiểu nhầm ý tứ, nhưng nữ nhân này nói năng không lễ phép, vô lễ đối với danh sư, dạy dỗ một trận, cũng không tính là gì cả. 

Gào! 

Nghe được mệnh lệnh, yêu thần thú gật đầu, mông dài rộng xoay xoay, hai cánh vỗ mạnh, trực tiếp bay lên bầu trời. 

- Đáng giận, đáng giận.

.

Cảm nhận được thân thể sắp bị đè ép, La Thanh Yên nhìn đám người Trương Huyền đi vào vườn thuốc, tức giận cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy loạn. 

Nàng đường đường là vườn chủ của Thanh Yên Dược Viên, địa vị có thể so ánh với một ít vương công quý tộc của liên minh vạn quốc, đã bao giờ bị tức giận như vậy! 

Bị một con linh thú đặt mông ngồi ở dưới thân.

.

. Quả thực chính là sỉ nhục! 

Cho dù đối phương là danh sư, nàng cũng nuốt không trôi cơn giận này. 

- Thanh Yên vườn chủ, nàng làm sao vậy? 

Trong lòng đang tràn đầy phẫn nộ, đột nhiên nghe được một giọng điệu kinh ngạc vang lên. Nàng lập tức nhìn thấy được một người thanh niên đã đi tới, trước ngực mang theo huy hiệu danh sư, phía trên có bốn ngôi sao lập lòe loá mắt.