Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Thấy hắn không nói lời nào, người thanh niên nói sang chuyện khác. 

- Đúng vậy! 

Trương Huyền gật đầu. 

Có thể tập trung nhiều danh sư như vậy đến đây, thật sự là chuyện trọng đại nhất từ trước tới nay. 

Danh sư tập trung thảo luận, học tập lẫn nhau, đối với sự trưởng thành sau này, có tác dụng to lớn. Sợ rằng đây cũng là ước nguyện ban đầu của người đề nghị thi đấu. 

- Đúng rồi, lần chọn lựa thi đấu này, ngươi xem trọng ai? 

Trong mắt người thanh niên đầy vẻ hưng phấn nhìn qua. 

- Xem trọng ai? Ta còn không rõ lắm! 

Trương Huyền lắc đầu. 

- Cũng đúng. Ngươi vừa tới, không biết được rõ ràng là bình thường! Vừa rồi bọn họ thảo luận, ngươi nhất định cũng thấy được. Nhược Hoan công tử và Phó Tiếu Trần là có tiếng hô lớn nhất. Nhược Hoan công tử sinh ra ở Quân gia đứng đầu bốn gia tộc lớn ở vương thành Vạn Quốc, sinh ra đã được hậu đãi, còn là bốn công tử lớn của Vạn Quốc Thành. Ngay cả con trai của Triệu minh chủ thái tử Triệu Huy cũng bị ép một đầu. Phó Tiếu Trần Phó sư là học sinh thân truyền của Hải trưởng lão. Nếu như tuyển chọn hai người, tỷ lệ bọn họ thắng lợi quả thật rất lớn. 

Người thanh niên nói: 

- Chỉ có điều, ta càng xem trọng học sinh của Phùng trưởng lão, Phùng Mạc Sinh hơn. 

- Phùng Mạc Sinh? 

- Không sai, ta từng gặp qua Phùng sư một lần, tính tình giấu mình khiêm tốn, nhưng thực lực lại không kém một chút nào! Ba năm trước đây ta từng tiếp nhận qua sự chỉ điểm của hắn. Khi đó, hắn chính là danh sư tam tinh đỉnh phong. 

Nói tới vị Phùng sư này, hai mắt người thanh niên tỏa sáng, mang theo sự sùng bái. 

- Về phần hai người còn lại, nghe nói đến từ vương quốc khác. Một người tên là Lạc Khê, là vị danh sư mỹ nữ. Một người khác gọi là Đỗ Hổ...

. Đối với thực lực của bọn họ, ta biết không nhiều lắm. Chỉ có điều có thể từ vương quốc khác tuyển chọn ra, khẳng định cũng không đơn giản! 

Nói đến đây, người thanh niên đột nhiên hạ giọng, thoạt nhìn dường như có chút thần bí: 

- Đúng rồi, ta nghe nói tham gia tuyển chọn thi đấu, không phải năm, mà là sáu! Mười ngày trước đường chủ lại tuyên bố muốn tiến hành tuyển chọn. Kết quả còn chưa bắt đầu, nghe nói chính là đang đợi người này! 

- A? Ngươi biết người này? 

Trương Huyền nhìn qua. 

- Lão sư ta cũng là một trưởng lão trong đó. Lúc đó tham gia hội nghị, hình như là Tô sư, Lăng sư cố gắng đề cử. Tên gì nhỉ.

.

. Trương Huyền! 

Người thanh niên hừ một tiếng: 

- Nếu không vì người này, tuyển chọn thi đấu khẳng định lại sớm bắt đầu. Để người ta chờ lâu như vậy, nhưng vẫn không xuất hiện, thật là một kẻ ngu ngốc! 

- Khụ khụ, kẻ ngu ngốc? 

Trương Huyền ho khan một tiếng. 

- Thi đấu danh sư chuyện quan trọng như vậy, người này tự nhiên cũng có thể tới chậm, khiến cho nhiều danh sư như vậy chờ.

.

. Nếu như hắn thật sự rất lợi hại ngược lại cũng thôi. Nghe nói chỉ là một danh sư nhị tinh. Hơn nữa tuổi hình như không lớn.

.

. Không biết tôn trọng tiền bối, tùy ý làm bậy, không phải kẻ ngu ngốc là gì? Có người nói, nếu không Tô sư, Lăng sư liều mạng ra sức bảo vệ, khẳng định vị trí đó sớm sẽ không có! 

Người thanh niên lộ vẻ mặt xem thường. 

- Được rồi! 

Trương Huyền vò đầu. 

Bị người ở trước mặt mắng thành lẻ ngu ngốc, suy nghĩ một chút cũng choáng váng. 

Chỉ có điều, thời điểm trước đây Tô sư nói với hắn, chỉ cần trong vòng ba tháng chạy tới Vạn Quốc Thành là được. Ai ngờ được còn có một tuyển chọn sớm? 

- Không chỉ ta nói như vậy, những người khác cũng đều cho là như vậy! Thật không biết tiểu tử kia bộ dạng thế nào. Nếu như để ta gặp gỡ, không phải cố gắng đánh một trận cũng không thể! 

Người thanh niên hung hăng nói: 

- Nếu không chờ lần chọn lựa thi đấu này, ta đã sớm bế quan trùng kích cảnh giới cao hơn. Mà bây giờ, chỉ có thể kéo dài.

.

Không nghĩ tới mình đến chậm, khiến cho không ít người ghi hận, Trương Huyền lộ vẻ mặt cười gượng, đang muốn nói chuyện, liền nghe được toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khang đường chủ và Tô sư đi đến, tới chỗ đám người phía đầu. 

- Gõ chuông khẩn cấp tập hợp, nói vậy các vị đều đoán được nguyên nhân! 

Khang đường chủ vung tay lên: 

- Không sai, ngày hôm nay tiến hành tuyển chọn trước khi thi đấu danh sư. Triệu tập mọi người qua, chính là muốn cùng nhau chứng kiến. 

- Quả nhiên là tuyển chọn! 

- Đúng vậy, xem ra thật sự đã đoán đúng. Nói như vậy, danh sư gọi là Trương Huyền kia đã tới? 

- Tới rồi? Ở đâu? 

.

.

Nghe được đường chủ xác nhận, mọi người nhỏ giọng bàn luận, nhìn ra chung quanh. 

- Thi đấu danh sư, là rất nhiều phân bộ Danh Sư Đường phía dưới Huyễn Vũ đế quốc, chuyện trọng đại lớn nhất. Thành tích của chúng ta trước kia, nói vậy không cần ta nhiều lời, các vị cũng đều biết.

.

. Lần này, vừa lúc Vạn Quốc Thành làn chủ nhà, ta hy vọng có thể có đột phá, đánh ra khí thế của phân bộ chúng ta! 

Khang đường chủ vòng một vòng. 

- Vâng! 

Nghe nói như thế, mặc dù biết mình không có tư cách tham gia, rất nhiều danh sư dưới đài, vẫn đều kích động sắc mặt đỏ lên. Mỗi một người xiết chặt nắm đấm. 

Làm danh sư phân bộ của Vạn Quốc Thành, nhìn thấy được Danh Sư Đường của mình, mỗi lần so tài, đều rơi xuống cuối cùng, trong lòng buồn bực có thể tưởng tượng được. 

Lần này làm chủ nhà, nhất định phải nhận được thứ hạng khác. Nếu không, làm sao đối mặt với rất nhiều tiền bối bên trong Phong Sư điện! 

- Được rồi, mấy người các ngươi lên đây đi! 

Nói xong, Khang đường chủ ngoắc tay. Đám người Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần đã đồng loạt đi tới. 

Tổng cộng năm người. 

- Ừ, Trương sư? 

Thấy Trương Huyền cũng không lên cùng bọn họ, lông mày Khang đường chủ nhíu lại một cái. 

.

.

- Hắc hắc, ngươi xem, cũng bắt đầu tuyển chọn, kẻ ngu ngốc gọi là Trương Huyền kia lại còn không có tới. Chỉ mong đường chủ dưới cơn nóng giận loại bỏ vị trí của hắn.

.

Thấy Khang đường chủ tìm kiếm Trương sư kia khắp nơi, người thanh niên hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, không nhịn được nhìn về phía bạn đồng nghiệp mới quen bên cạnh: 

- Đúng rồi, huynh đệ, nói chuyện nửa ngày còn không biết tên của ngươi đấy! 

- Ta? 

Trương Huyền cười gượng đứng dậy. 

- Dường như.

.

. Ta chính là kẻ ngu ngốc trong miệng ngươi.

.

. Trương Huyền!