Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Biết tiếp tục rầu rĩ xuống, chỉ càng thêm mất mặt, Khang đường chủ nhanh chóng tuyên bố thành tích. Lần này thấy mọi người lại không dị nghị, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói: 

- Được rồi, hiện tại bắt đầu vòng kiểm tra thứ hai, sát hạch tu vi! 

- Muốn trở thành danh sư, tu vi quan trọng nhất. Danh sư được xưng vô địch trong cùng cấp bậc, không chỉ có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt, quan trọng hơn chính là, củng cố, tu vi của bản thân lực lượng hùng hậu mười phần! 

- Đương nhiên, tu vi có liên quan đến đầy đủ tài nguyên cùng với danh sư chỉ điểm. Chúng ta mỗi một vị xuất thân khác nhau, tu vi khác nhau, thống nhất luận võ, khẳng định không công bằng! 

Mọi người gật đầu. 

Giống như Nhược Hoan công tử, xuất thân từ Quân gia đứng đầu bốn gia tộc lớn ở Vạn Quốc Thành, lão sư còn là Khang đường chủ, ngay từ lúc đầu có được điều kiện tối ưu. Hơn nữa tuổi tác lại lớn, thực lực mạnh, không có gì đáng trách. 

Mà những người khác, giống như Lạc Khê, Đỗ Hổ, xuất thân Thiên Viễn vương quốc, điều kiện tu luyện còn xa mới bằng được, tuổi cũng nhỏ hơn một ít. So về luận võ, khẳng định không công bằng. 

- Bởi vậy, ta và các trưởng lão khác bàn bạc, do Bạch trưởng lão áp chế tu vi, cùng bọn họ chiến đấu. Dưới tu vi tương tự, kiên trì được số hiệp đấu càng nhiều, chứng minh thực lực càng mạnh. Như vậy chẳng những có thể kiểm tra đo lường tu vi, còn có thể nhìn thấy rõ ràng phán đoán và quyết sách của một người tu luyện thời điểm gặp phải nguy hiểm. Sát hạch thực lực, cũng lại càng thêm chính xác. 

Khang đường chủ nói tiếp. 

- Áp chế tu vi so đấu? 

- Tham gia tuyển chọn, tu vi không giống nhau. Chiến đấu hai với hai, khẳng định không tốt. Thật giống như Phó Tiếu Trần Phó sư, đã đạt được Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong. Mà vị Trương sư này, mới là Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong. Hai người cũng không cần chiến đấu, lại biết kết quả không có gì hồi hộp. 

- Đúng vậy, để cho Bạch trưởng lão áp chế tu vi cùng so tài, đều là tu vi giống nhau, ai kiên trì được số hiệp nhiều hơn, người đó lại giành được thắng lợi. So sánh ra mà nói, càng công bằng hơn...

- Bạch trưởng lão thân là danh sư tứ tinh. Bất kể lĩnh ngộ đối với võ kỹ, hay lý giải, bọn họ đều không thể so sánh. Cho dù áp chế đến cùng thực lực, cùngchiến đấu, bọn họ cũng không có khả năng thắng được. Căn cứ sau bao nhiêu hiệp bị thua quyết định mạnh yếu, lại không bị thương, có thể phân biệt ra được mạnh yếu, không tệ! 

- Ừ, lực chiến đấu của Bạch trưởng lão, ngoại trừ Khang đường chủ gần như không có người nào địch nổi, lại thêm công bằng vô tư. Quy tắc này ta không có dị nghị! 

Nghe được quy tắc của trận thứ hai, tất cả mọi người đồng thời gật đầu. 

Sáu người tham gia tuyển chọn tu vi khác nhau, không có cách nào làm được tỷ thí công bằng. Đã như vậy, để một vị trưởng lão áp chế tu vi cùng bọn họ lần lượt tiến hành so tài. 

Áp chế đến tu vi tương đồng, dựa vào số hiệp tới khi bị thua tới xác định thứ hạng, cũng có thể chứng minh thực lực. 

Xem như là phương pháp công bằng nhất. 

Thấy mọi người đồng ý, Khang đường chủ gật đầu, nhìn về phía một lão già cách đó không xa: 

- Làm phiền ngươi! 

- Không có gì! 

Lão già đi ra. 

Bạch trưởng lão, Bạch Hằng! 

- Các ngươi yên tâm. Sau khi áp chế tu vi, ta sẽ dùng toàn lực chiến đấu. Ai cũng sẽ không lưu tình! Có thể kiên trì mấy chiêu, chính là mấy chiêu. Bạch Hằng ta lấy tôn nghiêm của danh sư đảm bảo, sẽ không vì tình riêng mà làm việc gian lận! 

Đi tới trước mặt mọi người, lông mày Bạch trưởng lão nâng lên, trên mặt không bất kỳ biểu lộ gì. 

- Bạch trưởng lão công bằng chính trực vô tư, điểm ấy chúng ta không chút nghi ngờ! 

Đám người Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần vội hỏi. 

Bạch trưởng lão là trưởng lão có danh vọng cao nhất trong cả Danh Sư Đường, Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, thực lực chỉ yếu hơn so với Khang đường chủ một ít mà thôi, tính tình công bằng chính trực, hơn nữa lại lấy tôn nghiêm danh sư đảm bảo, khẳng định không có khả năng làm ra chuyện nương tay. 

Hoàn toàn đáng để tin tưởng. 

- Nếu không có dị nghị, vậy lại chuẩn bị một chút. Các vị có thể sử dụng binh khí, cũng có thể dùng tay không. Sử dụng chiêu số thủ đoạn các ngươi am hiểu nhất, cùng Bạch trưởng lão giao chiến. Chỉ có điều.

.

. Vì công bằng và giữ bí mật, các vị giao chiến, là phong kín. Số hiệp cụ thể, sẽ có trận pháp đặc biệt, biểu hiện ở trên vách tường, không có cách nào giả vờ. Nội dung giao chiến cụ thể, sẽ không công bố ra ngoài! 

Khang đường chủ tiếp tục nói. 

Nghe được an bài như vậy, các danh sư khác lại gật đầu. 

Mỗi một danh sư, đều có tuyệt chiêu của mình, không muốn để người bên ngoài biết được. Nếu như thi triển ở trước mắt mọi người, rất dễ dàng truyền đi. Đến lúc đó, tuyệt chiêu bảo toàn tính mạng sẽ không có hiệu quả. 

So tài ở trong hoàn cảnh phong kín, chỉ biểu hiện số hiệp, không tiết lộ bí mật, lại sẽ an toàn hơn một chút. 

- Ta đi trước chờ! 

Bạch trưởng lão vung tay lên, xoay người đi về phía một phòng nhỏ trong đại sảnh. 

- Được rồi, các ngươi ai chọn chiến đấu trước? 

Thấy Bạch trưởng lão chuẩn bị sắp xếp, Khang đường chủ quay đầu lại nhìn về phía sáu người trước mắt. 

- Ta tới trước! 

Phó Tiếu Trần bước lên trước. 

Ban đầu có thực lực xông cửa ải, kết quả cửa thứ nhất chỉ đành đứng thứ tư, khiến cho hắn đầy phiền muộn, ngực nghẹn một hơi. 

Trên phương diện tâm cảnh, hắn có khả năng không bằng Phùng Mạc Sinh, Nhược Hoan công tử, nhưng thực lực, có tự tin, không kém gì bất kỳ kẻ nào! 

- Ừ, cẩn thận! 

Khang đường chủ thoả mãn gật đầu, căn dặn một câu. 

- Đa tạ Đường chủ nhắc nhở! 

Phó Tiếu Trần nhấc chân đi về phía gian phòng. 

Oong! 

Hắn vừa tiến vào, trên vách tường màu trắng trước mắt mọi người có ánh sáng lóe lên. Một hàng con số thay đổi xuất hiện. 

Một! 

Hai! 

Ba! 

.

.

Mười.

.

Chữ số không ngừng nhảy lên, tăng lên về phía trước, rất nhanh lại đạt tới “mười“. 

- Đã bắt đầu! 

- Cho dù áp chế tu vi tương đồng, có thể ở dưới tay của Bạch trưởng lão kiên trì mười chiêu, vị Phó sư này cũng thật lợi hại! 

- Còn cần phải nói sao? Phó sư lại là học sinh của Hải trưởng lão học sinh, Thiên Hải Quyền từ lâu đã tu luyện tới thành thạo. cho dù Bạch trưởng lão vô địch, dưới cùng cấp bậc, nếu như muốn đánh bại, cũng cần ít nhất ngoài mười lăm chiêu! 

- Đúng vậy, Thiên Hải Quyền, sóng biển vô tận, tiếng thủy triều không dứt, quả thật cường đại.

.

- Cũng không biết có thể kiên trì được bao nhiêu hiệp. 

.

.

Nhìn thấy được chữ số biểu hiện trên vách tường, mọi người biết, hai bên đã bắt đầu, đồng thời vượt qua mười chiêu. Mỗi một người kích động xiết chặt nắm đấm. 

Bạch trưởng lão có thực lực cường đại. Cho dù áp chế tu vi, có thể ở dưới sự công kích toàn lực của hắn, kiên trì vượt quá mười chiêu, cũng đủ để khoe khoang khắp nơi! 

Cường giả áp chế tu vi, cho dù cùng tu vi của ngươi tương đồng, nhưng lý giải đối với chiến đấu, hoàn toàn khác hẳn, đạt tới một trình độ khác. Tu vi thấp, làm sao có thể thắng được. 

Vù! 

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chữ số nhảy lên cuối cùng ngừng lại. 

31! 

Ngay sau đó cửa phòng mở ra. Phó Tiếu Trần đi ra. Tuy rằng trên người hắn thoạt nhìn có chút chật vật, trong mắt lại phát ra ánh sáng hưng phấn. 

Tự mình trải qua, mới biết được Bạch trưởng lão cường đại. Mặc dù áp chế đến tu vi tương đương với hắn, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ. 

Nếu không có lấy ra hết con át chủ bài, dùng hết tuyệt chiêu mạnh nhất, có thể kiên trì hai mươi chiêu đã không tệ. 

31 hiệp, không lấy được vị trí đứng đầu, đứng thứ hai khẳng định có thể bảo vệ được. 

- Lợi hại! 

Nhược Hoan công tử liếc mắt thoáng nhìn người thanh niên đi tới, thần sắc cũng ngưng trọng. 

Chống đỡ nhiều hiệp như vậy mới bị thua, cho dù là hắn, cũng cảm nhận được áp lực thật lớn. 

- Nhược Hoan công tử, để cho ta xem thử thành tích của ngươi một chút! 

Đi tới trước mặt mọi người, Phó Tiếu Trần nhìn về phía Nhược Hoan công tử, ánh mắt lóe lên. 

- Được! 

Hít sâu một hơi, Quân Nhược Hoan cắn răng một cái, đi vào gian phòng. 

Vù vù vù vù! 

Thời gian không lâu, chữ số liên tiếp nhảy lên. 

- Các ngươi nói Nhược Hoan công tử có thể kiên trì được bao nhiêu chiêu? 

- Cái này ta cũng không biết. Thực lực của hắn và Phó sư không chênh lệch nhiều lắm, không phân cao thấp. Người kia có thể kiên trì 31 chiêu, hắn chắc hẳn cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều! 

- Chỉ mong vậy! 

Nhìn thấy được chữ số không ngừng tăng thêm, sắc mặt của mọi người cũng càng lúc càng nghiêm trọng. 

Quân Nhược Hoan, Phó Tiếu Trần, hai vị này trước khi tuyển chọn được gọi tên lớn nhất, là thần tượng của không ít thế hệ trẻ tuổi. Tất cả mọi người muốn biết, lĩnh ngộ đối với chiến đấu, ai cường đại hơn. 

- Chắc là so với Phó Tiếu Trần, thời gian kiên trì kém hơn một chút! 

Khang đường chủ mở miệng. 

- A? 

Tô trưởng lão nghi ngờ nhìn qua. 

- Tiếu Trần tâm cảnh trầm ổn, am hiểu phòng thủ. Nhược Hoan sinh ra được hậu đãi quá mức, tâm cao khí ngạo, gặp phải nguy hiểm, chỉ biết công kích cuồng bạo hơn. Loại công kích này đối với những người khác có tác dụng. Còn đối với.

.

. Bạch trưởng lão, tác dụng không lớn! 

Khang đường chủ phân tích. 

- Điều này ngược lại cũng đúng! 

Tô sư, Lăng sư đồng thời gật đầu. 

Quân Nhược Hoan, được xưng là đứng đàu bốn công tử lớn, tuyệt đối không phải là khen tặng, mà là dựa vào nắm đấm, từ thế hệ trẻ tuổi đi từng bước một đánh ra 

Chính là bởi vì quá mạnh mẽ, cho nên kiêu ngạo. 

Người kiêu ngạo, phòng thủ tất nhiên phải kém hơn một chút. Loại tình huống này, cùng cấp bậc có khả năng không có cách nào phát hiện. Nhưng đối mặt với Bạch trưởng có kinh nghiệm chiến đấu lão, nhất định sẽ bị hại. 

Vù! 

Mấy người đang nói chuyện với nhau, trên vách tường ánh sáng thong thả biến mất. Một hàng con số xuất hiện ở trước mặt mọi người. 

Ba mươi! 

Quả nhiên giống như Khang đường chủ suy đoán. Thành tích của Nhược Hoan công tử không bằng Phó Tiếu Trần. Ba mười chiêu thì không kiên trì nổi, trùng hợp kém một chiêu. 

- Kém một chiêu? 

- Các ngươi nói có thể giống như ở cửa kiểm tra thứ nhất, để lại hậu chiêu gì, thoạt nhìn kém một chiêu, trên thực tế lại có thể thắng lợi hay không? 

- Sao có thể như vậy được! So tài, là giao chiến thật sự, từng chiêu từng thức đón đánh ra. Ít một chiêu, chính là một chiêu, không có cách nào mưu lợi! 

- Cũng đúng! 

.

.

Nhìn thấy được ba mươi chiêu, giống như trước đây, có người nghi ngờ, chỉ có điều lập tức bừng tỉnh. 

Luận võ khác với khắc trận bàn trước đó. Hơn một chiêu chính là hơn một chiêu, căn bản không có cách nào giả vờ. 

Két! 

Trong những tiếng bàn luận, cửa phòng mở ra. Nhược Hoan công tử đi ra, lắc đầu vẻ mặt cười gượng. 

Lấy tình huống ít hơn một chiêu, bại bởi Phó Tiếu Trần, cho dù là hắn, cũng không ngờ tới. 

Chỉ có điều, cũng không có cách nào. Bạch trưởng lão tuy rằng thực lực áp chế xuống tương đương với hắn, công kích có thể giống như thủy triều, kéo dài không dứt. Cho dù hắn dùng hết toàn bộ lực lượng, ba mươi chiêu đã là cố gắng lớn nhất. Thêm một chiêu cũng không kiên trì được. 

Thua thì thua, cũng không tính là thiệt. 

- Vậy để ta đến đi! 

Thấy hắn đi ra, Phùng Mạc Sinh ở một bên hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào. 

Một trận ánh sáng lóe lên. Phía trên bắt đầu biểu hiện chữ số. Thời gian không lâu, sắc mặt Phùng Mạc Sinh trở nên trắng bệch đi ra, chữ số dừng lại ở hai mươi tám. 

Nhìn thấy được thành tích của hắn, Phó Tiếu Trần, Nhược Hoan công tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt đem mắt rơi vào trên người Trương Huyền cách đó không xa. 

Ba người bọn họ đều sát hạch kết thúc. Nếu nói người có khả năng thay đổi cục diện nhất, chính là người này. 

Tuy rằng không biết lực chiến đấu của hắn như thế nào, nhưng có thể dựa vào âm nhạc, làm cho Ngô trưởng lão giống như điên rồi, khẳng định không đơn giản. 

Chỉ có điều, khiến cho bọn họ thất vọng chính là, Trương Huyền vẫn không nóng lòng tiến vào phòng, mà để Lạc Khê và Đỗ Hổ sớm đi vào. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Đỗ Hổ lần trước thành tích tệ nhất, lần này tự nhiên cũng kiên trì hai mươi tám chiêu, tương đương với Phùng Mạc Sinh. 

Về phần Lạc Khê, lại có chút kém chút. Dù sao nàng cũng là nữ tử, trên phương diện thể năng có hại, chỉ kiên trì hai mươi bốn chiêu lại hoàn toàn bị thua. 

- Đến lượt Trương sư.

.

- Đúng vậy, không biết hắn có thể giống như ở cửa thứ nhất, trở thành hắc mã lớn nhất hay không? 

- Ta thấy quá sức. Tu vi càng gần với Bạch trưởng lão, lý giải đối với chiến đấu càng mạnh, thời gian kiên trì khẳng định cũng lại càng dài hơn. Còn ngược lại càng ngắn hắn! 

- Điều này ngược lại cũng đúng.

.

.

.

Thấy Trương Huyền đi về phía gian phòng, mọi người hạ giọng. 

Ép thấp tu vi chiến đấu, cũng không có tuyệt đối công bằng như trong tưởng tượng. Cường giả Hóa Phàm tứ trọng ép thành nhất trọng chiến đấu, khẳng định so với ép thành tam trọng chiến đấu, càng dễ dàng hơn.

Thật giống như nghiên cứu sinh làm đề thi của sinh viên, tuy rằng có thể hoàn thành, khẳng định cũng có chút tốn sức, làm đề thi của lớp học trước, sẽ đặc biệt dễ dàng. 

Thực lực của vị Trương sư này, thấp nhất ở trong đám người. Bạch trưởng lão ép xuống ba cấp lớn đối chiến, tất nhiên càng dễ dàng hơn. 

- Ngươi nói hắn có thể kiên trì mấy chiêu? 

Khang đường chủ nhìn về phía Tô sư cách đó không xa. 

- Cái này.

.

. ta cũng không biết. Chỉ có điều, thực lực của Bạch trưởng lão, ta rất rõ ràng. Áp chế đến Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong.

.

. Cho dù là cường giả nhị trọng trung kỳ, cũng có thể dễ dàng chém giết. Trương sư sợ rằng không kiên trì được bao lâu! 

Tô sư có chút do dự nói. 

Hắn tuy rằng rất có lòng tin đối với Trương Huyền, nhưng bên trong đó là Bạch trưởng lão, nhân vật siêu cường Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. 

Người như thế khống chế đối với lực lượng, lý giải đối với võ kỹ, đều đạt tới một loại mức độ cực kỳ cao thâm. Áp chế đến cấp bậc tương tương, hắn cũng không phải là đối thủ. Vị Trương sư này, muốn giữ vững nhiều chiêu không bại, khó khăn! 

- Đúng vậy, hơn hai mươi ngày, liên tục tăng trưởng ba cấp lớn, cho dù thiên phú dị bẩm, nhận được kỳ ngộ, trên phương diện khống chế đối với lực lượng, khẳng định cũng có phần không ổn. Nếu như ta không đoán sai, chắc hẳn là trong vòng mười chiêu sẽ thất bại! 

Khang đường chủ phân tích nói. 

Vừa rồi Tô sư đã nói, người thanh niên này hơn hai mươi ngày lại từ Tông Sư cảnh, đột phá cảnh giới đạt được Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong. Mặc dù là người được trời thừa nhận danh sư, trên phương diện lực lượng tất nhiên cũng có chút không thực! 

Nói trong mười chiêu thất bại, đã xem như là lạc quan nhất. 

- Ta cũng cảm thấy như vậy. Chỉ có điều.

.

. Trương sư luôn luôn không thể dùng lẽ thường phỏng đoán. Ai cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

.

Lăng sư nói chen vào. 

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy phân tích của Khang đường chủ, không có một chút sai lầm nào. Dựa theo tình huống bình thường, mười chiêu cũng không kiên trì được. Nhưng.

.

. Trương sư người này, chỉ cần không ra kết quả, ai cũng đoán không được. 

- Mau nhìn, bắt đầu rồi! 

Không chỉ bọn họ khẩn trương, tất cả mọi người trong toàn bộ đại sảnh không nhịn được nhìn sang. Chỉ thấy trên vách tường trơn nhẵn, xuất hiện một con số.

.

. Một! 

- Ừ? Thế nào lại không tăng thêm? 

Nhìn thấy được chữ số “một” này, mọi người vốn tưởng rằng sẽ giống như mấy người khác trước, nhanh chóng tăng lên, đạt được một số khác mới dừng lại, lại kinh ngạc phát hiện, nó giống như là khắc ở phía trên, vẫn không nhúc nhích. 

- Không biết có phải là.

.

. trận pháp quan sát hỏng rồi hay không? 

- Không có khả năng. Trận pháp này là do Ngô trưởng lão tự mình bố trí. Lúc trước đều sử dụng được, làm sao có thể vô duyên vô cớ hỏng được! 

- Vậy chữ số.

.

. tại sao không đổi? 

- Lẽ nào.

.

Nhớ tới cái gì, tất cả mọi người đều sững sờ ở tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được. 

- Hắn.

.

. một chiêu lại thất bại? 

Ánh mắt nhất thời sáng lên, Nhược Hoan công tử hưng phấn xiết chặt nắm đấm. 

Phó Tiếu Trần ở một bên, sắc mặt cũng vui mừng. 

Hai người vẫn lo lắng, còn hắc mã này đột nhiên xuất hiện, sẽ giống như vừa rồi, vừa tới liền cất một tiếng lên khiến ai nấy đều kinh ngạc. Không nghĩ tới mới một chiêu, đã bị thua. 

Cũng đúng. Tiểu tử Hóa Phàm nhất trọng, làm sao có thể ngăn cản được công kích của Bạch trưởng lão. 

Trước đó còn tưởng rằng, người này có thể là cản trở lớn nhất khi bọn họ thông qua tuyển chọn. Hiện tại xem ra, rõ ràng bọn họ suy nghĩ nhiều, buồn lo vô cớ. 

- Thành tích này cũng quá kém.

.

. Thực lực như vậy, cũng có khả năng tham gia thi đấu danh sư sao? 

- Thực lực tuy rằng không phải quan trọng nhất khi thi đấu. Lạc Khê mỹ nữ cũng có thể kiên trì hai mươi bốn chiêu. Hắn một chiêu lại thua trận.

.

. Cũng quá nhanh đi! 

- Đúng vậy, thực lực không đủ, tâm cảnh cường thịnh mấy đi nữa thì có ích lợi gì. Tham gia thi đấu, sẽ rất nhanh bị đào thải! 

Hiểu được chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ. 

Cửa thứ nhất, người này kinh tài tuyệt diễm, ngay cả Ngô trưởng lão cũng suýt phát điên. Vốn tưởng rằng, cửa thứ hai cho dù không bằng trước, cũng có thể một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, lưu lại thành tích không tệ. Nằm mơ cũng không nghĩ tới.

.

. tự nhiên kém như vậy! 

Một chiêu bại trận! 

Đừng nói danh sư, cho dù là người tu luyện bình thường, chí ít cũng có thể kiên trì mấy chiêu! 

- Đây.

.

Đám người Khang đường chủ, Tô sư cũng liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt mỗi một người đều choáng váng mơ hồ. 

Bọn họ từng suy tính qua, Trương Huyền lại có thể không kiên trì được mười chiêu, nhưng.

.

. một chiêu lại bại là cái quỷ gì? 

- Trương sư thích làm chuyện ngoài dự đoán mọi người. Kết quả này, thật đúng là khiến cho người ta bất ngờ.

.

Cười gượng một tiếng, Tô sư nói. 

Vị Trương Huyền này mỗi lần đều có thể làm ra chuyện khiến người ta không ngờ. Lại giống bây giờ, bọn họ từng nghĩ rất nhiều kết cục, cũng không ngờ tới, một chiêu lại thua, thất bại triệt để như vậy. 

- Được rồi. Nếu thành tích đã đi ra, ta hiện tại tuyên bố kết quả! 

Khang đường chủ lắc đầu, nhìn quanh một vòng: 

- Phó Tiếu Trần kiên trì được 31 chiêu, là người đứng đầu. Nhược Hoan công tử ba mươi chiêu đứng thứ hai. Phùng Mạc Sinh, Đỗ Hổ đều là hai mươi tám chiêu, cùng đứng thứ ba. Lạc Khê hai mươi bốn chiêu đứng thứ năm. Trương sư.

.

. chỉ kiên trì một chiêu, là đứng thứ.

.

Đang tuyên bố thành tích cửa thứ hai, còn chưa nói hết, liền nghe được cửa phòng “két” một tiếng mở ra. 

Khang đường chủ quay đầu lại nhìn lại. Chỉ nhìn một cái, mắt hắn lập tức trợn tròn, không nhịn được la lên. 

- Mẹ nó!