Chương 1 - Triệu Chứng Vô Sinh Kỳ Lạ
Chương 2 - Sau Đó Báo Thù!
Chương 3 - Tại Sao Lại Biến Mất?
Chương 4 - Nhan Xạ Tự Tin Khoát Tay
Chương 5 - Anh Ném Hai Thi Thể Xuống Hồ
Chương 6 - Hắn Có Thể Rời Đi Sao?
Chương 7 - Hàn Nguyệt!
Chương 8 - Cậy Thế Hiếp Người
Chương 9 - Có Vẻ Như Chị Đã Điều Tra Rõ Ràng Tình Hình Của Tôi Rồi
Chương 10 - Diêm Vương!
Chương 11 - Kiều Đông Thăng
Chương 12 - Hy Vọng Cuối Cùng Bị Dập Tắt!
Chương 13 - Có Thể Chữa Sao?
Chương 14 - Điện Não Đồ Bình Thường!
Chương 15 - Trẻ Nhỏ Dễ Dạy Thật!
Chương 16 - Xung Quanh Chợt Yên Tĩnh!
Chương 17 - Thật Sự Là Ung Thư Gan!
Chương 18 - Liễu Phi Phi! Đúng Là Cậu Rồi!
Chương 19 - Nguyền Rủa Gì Thế?
Chương 20 - Anh Ta Chết Rồi Sao?
Chương 21 - Đây Có Còn Là Người Trái Đất Không?
Chương 22 - Thằng Ranh Con
Chương 23 - Vậy Mà Mày Lại Là Cao Thủ Khí Cảnh
Chương 24 - Xung Quanh Rất Tĩnh Mịch
Chương 25 - Cú Đấm Này Rất Mạnh!
Chương 26 - Đây Chắc Chắc Chỉ Là Ảo Giác!
Chương 27 - Tất Nhiên Là Tôi Biết!
Chương 28 - Cuộc Gọi Từ Hải Thành
Chương 29 - Thân Phận Gì?
Chương 30 - Chẳng Mấy Chốc
Chương 31 - Mùi Hương Dược Liệu Của Cỏ Linh Chi Ba Trăm Năm!
Chương 32 - Mùi Thơm Xộc Thẳng Vào Mũi
Chương 33 - Khốn Kiếp!
Chương 34 - Hai Tiếng Vang Rất Nhỏ Nhẹ
Chương 35 - Ngày Mai Rồi Nói Sau
Chương 36 - Vương Kiệt!
Chương 37 - Không Cần Đi!
Chương 38 - Xung Quanh Trở Nên Yên Lặng
Chương 39 - Về Cái Tên Này
Chương 40 - Tả Tu Nói Rất Dứt Khoát
Chương 41 - Sắc Mặt Lữ Phương Du
Chương 42 - Vương Kiệt Cầu Khẩn Nói
Chương 43 - Thối Thể!
Chương 1 - Triệu Chứng Vô Sinh Kỳ Lạ
Chương 2 - Sau Đó Báo Thù!
Chương 3 - Tại Sao Lại Biến Mất?
Chương 4 - Nhan Xạ Tự Tin Khoát Tay
Chương 5 - Anh Ném Hai Thi Thể Xuống Hồ
Chương 6 - Hắn Có Thể Rời Đi Sao?
Chương 7 - Hàn Nguyệt!
Chương 8 - Cậy Thế Hiếp Người
Chương 9 - Có Vẻ Như Chị Đã Điều Tra Rõ Ràng Tình Hình Của Tôi Rồi
Chương 10 - Diêm Vương!
Chương 11 - Kiều Đông Thăng
Chương 12 - Hy Vọng Cuối Cùng Bị Dập Tắt!
Chương 13 - Có Thể Chữa Sao?
Chương 14 - Điện Não Đồ Bình Thường!
Chương 15 - Trẻ Nhỏ Dễ Dạy Thật!
Chương 16 - Xung Quanh Chợt Yên Tĩnh!
Chương 17 - Thật Sự Là Ung Thư Gan!
Chương 18 - Liễu Phi Phi! Đúng Là Cậu Rồi!
Chương 19 - Nguyền Rủa Gì Thế?
Chương 20 - Anh Ta Chết Rồi Sao?
Chương 21 - Đây Có Còn Là Người Trái Đất Không?
Chương 22 - Thằng Ranh Con
Chương 23 - Vậy Mà Mày Lại Là Cao Thủ Khí Cảnh
Chương 24 - Xung Quanh Rất Tĩnh Mịch
Chương 25 - Cú Đấm Này Rất Mạnh!
Chương 26 - Đây Chắc Chắc Chỉ Là Ảo Giác!
Chương 27 - Tất Nhiên Là Tôi Biết!
Chương 28 - Cuộc Gọi Từ Hải Thành
Chương 29 - Thân Phận Gì?
Chương 30 - Chẳng Mấy Chốc
Chương 31 - Mùi Hương Dược Liệu Của Cỏ Linh Chi Ba Trăm Năm!
Chương 32 - Mùi Thơm Xộc Thẳng Vào Mũi
Chương 33 - Khốn Kiếp!
Chương 34 - Hai Tiếng Vang Rất Nhỏ Nhẹ
Chương 35 - Ngày Mai Rồi Nói Sau
Chương 36 - Vương Kiệt!
Chương 37 - Không Cần Đi!
Chương 38 - Xung Quanh Trở Nên Yên Lặng
Chương 39 - Về Cái Tên Này
Chương 40 - Tả Tu Nói Rất Dứt Khoát
Chương 41 - Sắc Mặt Lữ Phương Du
Chương 42 - Vương Kiệt Cầu Khẩn Nói
Chương 43 - Thối Thể!
Nếu Tả Tu đã cho ông ta cơ hội thì ông ta chäc chắn sẽ giãm chết Tả Tu!
“Nhóc con, mày cứ chờ đó!
”
Vương Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói rồi gọi điện thoại.
Chưa có ai dám tát ông ta, thù này ông ta chắc chắn phải trả.
“Lữ Phương Du, tôi bị người ta ức hiếp, có người muốn giết tôi, tôi đang ở nhà cũ ở phố Tây, nhanh đến đây đi.
”
Vương Kiệt gào thét với điện thoại một hồi rồi cúp máy. Lữ Phương Du. Nhà họ Phương!
Ông trùm thế giới ngầm Giang Thành, ác quỷ khiến cho. người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Về cái tên này, đương nhiên Tả Tu biết.
Nhà họ Phương này, cũng là nhân vật đồng lõa trong việc cưỡng ép phá hủy nhà đã làm cho rất nhiều hộ dân phải đổ máu.
Tả Tu không nói gì, anh đứng ở đó, đan điền không ngừng vận hành “Thiên địa âm dương kinh”, hai luồng khí âm dương tuần hoàn dồi dào trên kinh mạch.
Chân khí màu vàng óng bên trên Âm Dương Châu đang không ngừng lấp lánh.
Tả Tu đứng đó như một cây giáo, chờ bão tố tiến đến.
Nhan Xạ nhìn thân thể thẳng tắp của Tả Tu, giờ khắc này, cô ấy nhận ra người đàn ông này đội trời đạp đất cỡ nào.
Kiều Đông Thăng ngoài thân phận cậu chủ nhà giàu ra, nếu so sánh với Tả Tu về những mặt khác thì không khác gì đồ vô dụng.
Sau mười phút!
Bên ngoài vang lên tiếng gầm rú.
Chín chiếc xe van chạy nhanh đến.
Toàn bộ phố Tây cũ đều sôi trào.
Đoán chừng hơn trăm người xông lên, ai ai cũng như hung thần ác sát, cả người đầy sát khí.
Người cầm đầu có cơ thể vạm vỡ, khuôn mặt to lớn, máu sôi sùng sục khắp người, rõ ràng là cao thủ của Khí cảnh đại chu thiên!
Anh ta chính là Lữ Phương Du!
Theo sau anh ta là tứ đại võ giả.
Mặc dù chiều cao của bốn người không đồng nhất nhưng khí chất hung tàn của người nào cũng như nhau.
Bọn họ đều là những kẻ hung ác giết người nhiễm đầy máu.
Chuyên nghiệp, tàn ác! “Dám giết kim chủ của tao, mày chán sống rồi!
”
Trong miệng Lữ Phương Du phát ra một tiếng gầm, thô bạo ngút trời đi về phía nhà cũ.
Nhưng một giây sau hắn ta đã ngẩn người!
Đào Chính Quân như cây thương đứng phía trước, đội cảnh sát trật tự xếp một hàng trang bị súng ống đầy đủ, họng súng đồng loạt nhắm ngay bọn chúng.