Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng

Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng

Cập nhật: 02/12/2024
Tác giả: Lạc Nhiễm
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 224
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện ma
Xuyên Không
Hiện Đại
Nữ Cường
     
     

Sau khi nghỉ ngơi gần nửa tiếng, cuối cùng Trần Ti Ti cũng điều chỉnh xong trạng thái và tỏ vẻ bản thân có thể tiếp tục.

Vốn dĩ Tiêu Trầm Yến cho rằng nốt lần này nữa là có thể tan làm, kết quả lần này không giống lần trước, cô ta vừa mở miệng ra nói lời kịch liền chững lại.

"Anh cho rằng tôi trả giá nhiều như vậy chỉ là vì hoàn thành ước mơ của anh sao? Anh đừng tự cho là đúng! Từ trước đến nay tôi đều...

. Ha ha, xin lỗi đạo diễn, tôi nói sai từ.

"

Có lẽ bị lời thoại của mình chọc cười nên Trần Ti Ti đã cười ha ha rồi lập tức che miệng xin lỗi.

Việc cô ta cố nhịn cười làm dây thần kinh đang căng ra trong đầu Tiêu Trầm Yến đứt cái phựt.

Anh ta lạnh mặt xoay người, tiếp nhận áo khoác trợ lý đưa rồi nghiêm mặt nói: "Có mỗi lời thoại cũng nói không xong, tôi nghĩ cô vẫn là đừng nên ra ngoài gây hại cho người khác!

"

Người dễ tính như Tiêu Trầm Yến bỗng nhiên tức giận làm khuôn mặt nhỏ của Trần Ti Ti trắng bệch, không dám nói gì nữa.

"Xin lỗi.

" Trợ lí ôm bình giữ ấm bên cạnh cô ta liên tục khom lưng xin lỗi: "Rất xin lỗi anh Tiêu, hôm nay trạng thái của Ti Ti không tốt nên gây rắc rối cho anh.

"

Trong giới này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, huống chi đối phương là một cô gái đã thành tâm thành ý xin lỗi, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ cho qua.

Chứ Tiêu Trầm Yến thì không.

Anh ta chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm diễn viên nữ và trợ lý, mỉa mai nói: "Thì sao?"

Trợ lý ngờ vực lẩm bẩm: "Cái gì?"

Tiêu Trầm Yến khoanh tay trước ngực, sự chê mạnh hiện diện ngập tràn trong đôi mắt hoa đào của anh ta: "Ngày xưa giáo viên tiểu học có nói với các cô thời gian là sinh mạng, lãng phí thời gian không khác gì giết người cả. Nếu ngày mai các cô vẫn ở trạng thái này thì tôi nghĩ tốt hơn là các cô nên về làm lại từ đầu chứ đừng đi ra hại người!

"

Đánh giá khắc nghiệt như vậy chẳng khác nào xé rách quan hệ với bên phía Trần Ti Ti cả.

Đạo diễn và các nhân viên khác vội vàng đến can ngăn, cố gắng xoa dịu tình hình.

Trần Ti Ti mím môi, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh Tiêu, em.

.

. Em.

.

.

Vừa nói, cô ta vừa bước nhanh tới kéo tay áo của Tiêu Trầm Yến, cẩn thận xin lỗi:

“Anh Tiêu, anh đừng giận. Em hứa lần sau sẽ không—”

“Đừng chạm vào tôi.

Tiêu Trầm Yến tránh tay cô ta nhưng còn chưa kịp lùi lại thì đã thấy cô gái loạng choạng một bước, yếu ớt ngã xuống đất.

"Ối!

Cô ta kêu lên một tiếng mềm mại, rồi nằm sấp trên sàn, không động đậy.

"Ti Ti!

" Trợ lý vừa khóc lóc vừa lăn bò xông tới chỗ diễn viên nữ, cứ như thể nhìn thấy phần mộ của mười tám đời tổ tiên của cô ta bị xúc đi vậy: "Ti Ti! Chị sao rồi? Ti Ti!

"

"Chị Ti Ti làm sao vậy? Ngất xỉu? Gọi xe cấp cứu nhanh lên!

"

"Mọi người tản ra! Tản ra! Đừng có túm tụm lại!

"

"Gọi cấp cứu chưa? Ai gọi đi, nhanh lên!

"

Phim trường lập tức loạn thành chợ bán thức ăn.

Tiêu Trầm Yến bị ngó lơ xem ngây người.

Có ông trời làm chứng, tôi không hề động vào cô ta!

Cô này có bệnh phải không? Chắc chắn là có bệnh rồi!

Trong đám người nháo nhào thành một cục, có dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn đẩy nhân viên công tác ra rồi linh hoạt vòng đến bên cạnh Trần Ti Ti đang hôn mê.

Cô nói: "Tôi là bác sĩ.

"

Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã lấy túi đựng kim châm ra khỏi túi rồi rút một cây ghim vào nhân trung của Trần Ti Ti.

"A!

" Cô gái bất động như đã chết ngất bị đâm thì kêu thảm thiết rồi lấy tay che lại miệng mũi theo bản năng.

So với tiếng kêu hốt hoảng đầy giả tạo khi nãy thì tiếng hét thảm này thật hơn, nó to đến nỗi làm điếc cả lỗ tai của những người xung quanh.

"Mọi người xem đi, cô ta tỉnh rồi kìa!

" Nữ sinh rút kim châm, nói tiếp: "Cô ta quá mệt nhọc làm cơn buồn ngủ xông thẳng huyệt Bách Hội, cho nên mới đột ngột đi đánh cờ với Chu Công.

"

Đơn giản thì là do cô ta buồn ngủ đột xuất chứ không phải do ai cả.

Đây đâu giống như trong kế hoạch! Nó khác hoàn toàn với những gì người kia nói!

Trợ lý ngơ ngác nhìn nữ sinh không biết xông ra từ đâu, cũng quên mất phải trả lời như thế nào.