Thẩm Tri Ý nhìn đồng hồ, ước tính đã gần đến giờ quỷ nhỏ xuất hiện. Cô đưa cho Tiêu Trầm Yến một chiếc bùa hộ thân, dặn dò: "Vật này anh phải mang theo bên mình trong mấy ngày tới – lát nữa bất kể nhìn thấy gì cũng không được phát ra tiếng, hiểu chưa?"
Dương Liễu căng thẳng, quay về phía cửa nhìn chằm chằm: "Là quỷ nhỏ sắp đến đúng không?"
Thẩm Tri Ý chưa kịp trả lời thì đèn trong phòng khách đã chớp chớp hai cái rồi tắt.
Mặc dù đang giữa mùa hè nhưng Dương Liễu cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách càng lúc càng thấp.
Cô ấy vô thức ôm lấy cánh tay, lẩm bẩm:
"Hiệu quả làm lạnh của chiếc điều hoà này quá mức quá rồi.
"
Tiêu Trầm Yến nhắc: "Mất điện, điều hòa cũng ngừng luôn rồi.
"
"Chị biết!
" Dương Liễu giận dữ: "Nhưng có thể để chị tự lừa mình chút được không? Đáng đời cậu không có bạn gái!
"
Tiêu Trầm Yến: "…"
Chị Dương, đột nhiên công kích cá nhân là không đúng đâu.
Từ phía cửa, một bóng người nhỏ bé đen nhẻm thò đầu ra. Sau khi xác nhận phòng khách không có gì bất thường, nó xuyên qua cánh cửa rồi tiến vào.
"Ơ? Sao lại không có gì nhỉ?"
Tiêu Trầm Yến nghe thấy một giọng nói non nớt mang theo vài phần ngờ vực, lẩm bẩm: "Bố nói sẽ có mà, sao lại không có gì hết?"
"Không có gì… không có gì…"
Bóng quỷ lang thang trong phòng khách như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hai người trên ghế sofa nín thở, không dám gây ra chút tiếng động nào, sợ làm kinh động đến quỷ nhỏ.
Nhưng Thẩm Tri Ý thì không.
Cô đứng dậy, lặng lẽ theo sau quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ đi đâu, cô liền theo tới đó.
Thế nhưng quỷ nhỏ hoàn toàn không hay biết rằng mình đã trở thành mục tiêu theo dõi của người khác.
Sau khi lang thang một vòng quanh phòng khách, nó tiến vào phòng ngủ.
Thẩm Tri Ý cũng lẳng lặng đi vào.
Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương rút đi, Dương Liễu thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ: "Trần Ti Ti đúng là gan cùng mình, có thể chịu đựng được nỗi sợ hãi để giao dịch với thứ này – phụ nữ một khi nhẫn tâm thì đàn ông các cậu không có cửa đâu.
"
"Trần Ti Ti sao?"
Tiêu Trầm Yến chần chừ nói:
"Nhưng mà, quỷ nhỏ đó lại gọi "bố" cơ mà?"
"Bố?"
"Ừ.
" Tiêu Trầm Yến khẳng định: "Trần Ti Ti chắc không thể bắt quỷ nhỏ gọi cô ta là bố được.
"
Vậy nên, quỷ nhỏ này nghe lệnh người đứng sau Trần Ti Ti, mà kẻ đó chắc chắn là một người đàn ông.
Sau khi lượn quanh phòng ngủ một vòng, quỷ nhỏ vẫn không tìm thấy thứ gì, ủ rũ quay lại phòng khách.
Cảm giác lạnh lẽo lại tràn ngập căn phòng, khiến Tiêu Trầm Yến và Dương Liễu lập tức im bặt.
"Đáng ghét, chẳng có gì cả!
"
Quỷ nhỏ vừa lẩm bẩm vừa bay tới gần tủ lạnh.
Để tránh lặp lại chuyện cũ, Tiêu Trầm Yến đã sớm dọn sạch mọi thứ bên trong.
"Ở đây cũng không có gì!
"
Quỷ nhỏ giậm chân bực tức.
Theo từng động tác của nó, kính cửa sổ lớn bắt đầu rung lên và nứt vỡ, những vết rạn lan ra khắp bề mặt.
Sau khi làm nứt kính, quỷ nhỏ hừ một tiếng, không cam lòng mà bay ra khỏi cửa.
Đi rồi sao?
Cảm giác lạnh lẽo tan biến, đèn trong phòng khách lập tức sáng trở lại. Điều hòa cũng hoạt động, thổi ra làn gió mát rượi.
Thẩm Tri Ý quay lại phòng khách, liếc nhìn kính cửa sổ đã nứt vỡ, ánh mắt có chút đồng cảm: "Hôm nay tạm như vậy, tôi có việc phải đi trước.
"
"Khoan đã!
" Dương Liễu vội đứng lên: "Đại sư, thế là xong rồi? Nếu ngày mai quỷ nhỏ lại tới thì sao?"
"Không sao đâu.
" Thẩm Tri Ý nói: "Mục tiêu của nó là Tiêu Trầm Yến. Chỉ cần anh ta luôn mang theo bùa hộ thân tôi đưa thì sẽ không có vấn đề gì. Còn về quỷ nhỏ… tôi hứng thú với người đứng sau nó hơn. Nhưng hôm nay tôi còn phải xử lý một chuyện khác, giải quyết xong tôi sẽ liên lạc lại.
"
Cô nghĩ một chút, rồi dặn Tiêu Trầm Yến:
"Bình thường rảnh rỗi thì phơi nắng nhiều vào, nhất là khoảng từ 11 giờ sáng đến 1 giờ trưa.
"
Tiêu Trầm Yến gật đầu ghi nhớ.
"Đừng để lộ bất kỳ biểu hiện khác thường nào trước mặt Trần Ti Ti.
" Thẩm Tri Ý nhấn mạnh: "Đánh rắn động cỏ thì sau này mọi chuyện sẽ càng rắc rối.
"