Thiên Kim Giả Xé Kịch Bản, Sa Điêu Nằm Vẫy Đuôi

Thiên Kim Giả Xé Kịch Bản, Sa Điêu Nằm Vẫy Đuôi

Cập nhật: 27/12/2024
Tác giả: Lê Yểu Yểu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,343
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Dị Năng
Hài Hước
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Dưới tham vọng ngập trời, Trì Thiển đứng trước cửa Cố gia, đếm đi đếm lại bốn mươi tám đồng lẻ trong người, rơi vào trầm tư.

Chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng.

Đếm lại!

Đếm thế nào thì số tiền trong tay cô cũng không tăng lên.

Mà mấy anh chàng đẹp trai cứ như vậy mọc cánh bay khỏi giấc mộng nhỏ bé của cô.

Trì Thiển hận, hận không thể lập tức làm phép: Tiền ơi đến đây, tiền ơi đến đây, tiền ơi mau từ bốn phương tám hướng bay đến đây!

May mà cô còn có ông ngoại và các cậu, không sao cả.

Mặc dù Trì gia không giàu có như Cố gia, miễn cưỡng được coi là khá giả.

Chỉ cần bọn họ không chê cô, sau này cô nhất định sẽ phụng dưỡng bọn họ đến già!

Trì Thiển nghĩ như vậy, bấm số gọi cho ông ngoại yêu quý.

“Alo?” Sau khi kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.

Trì Thiển lễ phép chào hỏi trước: “Cháu chào ông ngoại, cháu là Trì Thiển, con gái của Trì Vi ạ, xin hỏi ông…”

Ở giới Tu Tiên lâu quá, câu “Dạo này ông có khỏe không ạ?” cứ thế mắc ngẹn trong cổ họng, lúc Trì Thiển nói ra lại thành: “Dạo này ông còn sống không ạ?”

Mấy giây sau, đầu bên kia phun ra một chữ: “Hừ!

Rồi cúp máy.

Trì Thiển giơ tay làm động tác Nhĩ Khang, cũng không giữ được ông.

Trong sách nói ông ngoại rất ghét cô ham giàu, vì Lăng Càn mà bỏ rơi người nhà, thế mà là thật!

Cô sửa, cô sửa ngay đây, bây giờ cô sẽ móc não yêu đương ra hiến tế!

Không bao lâu sau, một chiếc Volkswagen màu đen dừng trước mặt Trì Thiển.

“Trì Thiển.

Người đàn ông ngồi trong xe lộ ra nửa khuôn mặt, lạnh lùng xa cách, tỏa ra khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám phản bác.

Trì Thiển kinh ngạc: “Trì tiên sinh?”

“Theo bối phận, cháu phải gọi tôi là cậu.

” Trì Mộc Trạch thản nhiên nói: “Ông ngoại đang bận, bảo tôi đến đón cháu. Lên xe.

Trì Thiển cũng không khách khí với anh, chẳng lẽ cô phải dựa vào hai cái chân cuốc bộ hai cây số để về nhà sao?

Đã có ngựa sẵn rồi, không cưỡi thì phí!

Lên xe, Trì Mộc Trạch thấy cô ăn mặc mỏng manh bèn nói: “Ghế sau có chăn đấy, tự lấy đi.

“Ừm.

” Trì Thiển chậm rãi lấy chăn đắp lên người, sau đó rụt hai tay vào trong, dựa người ra sau ghế.

Trì Mộc Trạch khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

“Sao cậu biết cháu ở đây? Hình như cháu còn chưa kịp nói địa chỉ cho ông ngoại.

“Ngoài Cố gia ra, cháu còn có thể ở chỗ nào nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên cháu chủ động liên lạc với nhà họ Trì.

” Trì Mộc Trạch nhìn cô qua kính chiếu hậu, trong mắt toát ra vẻ dò xét.

Trước đây anh cũng từng đến tìm Trì Thiển, nhưng cô sống chết không chịu về Trì gia, không nỡ từ bỏ cuộc sống giàu sang của Cố gia, sợ về Trì gia phải sống khổ sở.

Trì Mộc Trạch không muốn đánh giá sự thiển cận của cô.

Chỉ là ấn tượng của anh với cô nàng này giảm xuống không ít.

Trì Thiển cũng biết mình đột nhiên thay đổi 180 độ, tự nhiên sẽ khiến cho người Trì gia từng tiếp xúc với cô hoài nghi.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, đôi mắt dần đỏ lên.

“Cậu ơi, cậu có tin vào ánh sáng không?”

“Cháu sống ở Cố gia bao nhiêu năm như vậy, tình cảm mười lăm năm làm sao có thể dễ dàng cắt đứt? Nhưng cháu không ngờ, bọn họ căn bản không xem cháu là con người, vừa tìm được con gái ruột là lập tức muốn đá cháu ra khỏi nhà!

“Cháu không cam tâm, muốn cho bọn họ thêm một cơ hội, ai ngờ cuối cùng vẫn khiến cháu thất vọng. Cháu nghĩ dù cháu ở lại Cố gia cũng vô nghĩa, nhưng ít nhất cháu còn có người thân thật sự!

“Mọi người chính là ánh sáng của cháu!

Trì Thiển nói năng khẩn thiết, chân thành tha thiết, khiến người ta không khỏi động lòng.

Trì Mộc Trạch không hiểu ý của cô, thấy cô đỏ mắt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó tả.

Dù sao Trì Thiển cũng sống chung với Cố gia hơn mười năm, đột nhiên gặp phải biến cố lớn về thân thế, trong khoảng thời gian ngắn mà không tiếp thu được là chuyện bình thường.

Có lẽ anh nên điều tra Cố gia một chút, xem bọn họ đã đối xử với cô như thế nào.

Nửa tiếng sau, Trì Mộc Trạch đưa Trì Thiển đến một căn hộ chung cư cao cấp dưới tên anh.

Cửa sổ sát đất, ánh sáng chan hòa, tổng thể sạch sẽ gọn gàng, cách bày trí mang đậm phong cách Bắc Âu, nhìn qua rất rộng rãi thoáng đãng.

“Tối nay cháu ở tạm chỗ này đi.

“Tối nay?”

“Ngày mai tôi đưa cháu đến chỗ ông ngoại, tôi phải đi công tác, không rảnh chăm sóc cháu.

Trì Thiển tò mò hỏi: “Cậu ơi, ông ngoại là người như thế nào ạ?”

“Đến lúc đó cháu gặp ông là biết. Nhưng trước mặt ông, tốt nhất cháu nên an phận một chút, ông không thích người ồn ào, không có quy củ.

” Trì Mộc Trạch nhắc nhở.