Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Cập nhật: 27/12/2024
Tác giả: Ngư Côn Tử
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,848
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Quan Trường
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Nói hay lắm!

"

"Chúng ta có Ôn nương tử là đủ rồi, ta nguyện ngày ngày đến dùng bữa.

"

Ôn Trọng Hạ nghe được lời tán dương nịnh hót này, cười đến mức mắt cong lại, đám học trò này thật sự thẳng thắn đáng yêu.

"Đa tạ chư vị đã ghé thăm, ít hôm nữa ta sẽ còn cho ra mắt món mới, hoan nghênh mọi người đến thưởng thức.

"

Đám học trò nhất thời reo hò vui mừng.

Phùng Uyên lộ ra vẻ mặt thương hại, đám học trò Thái Học này chắc đọc sách đến ngốc rồi, vậy mà lại ca tụng một quán ăn ven đường, quả nhiên là kẻ ít gặp việc đời.

Không có gì đáng để nói chuyện với đám người này, hắn đang định gọi xa phu đi tiếp, ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy trong đám người đang xếp hàng một người quen.

"Hà Nhiên, Hà huynh.

" Hắn lớn tiếng gọi, "Sao huynh cũng xếp hàng ở đây?"

Hà Nhiên thầm nghĩ không ổn rồi, trốn trái trốn phải vẫn không giấu được, hắn lập tức cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình như đang nhìn kẻ gian trà trộn vào.

Phùng Uyên nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh tới nói: "Hà huynh, huynh là người của Quốc Tử Giám sao lại xếp hàng ở cửa Thái Học? Vừa hay ta đang định đến Phàn Lâu dùng bữa, huynh đi cùng ta đi.

"

"Đa tạ ý tốt của Phùng huynh, lần này ta không đi, lần sau ta mời huynh.

" Hà Nhiên từ khi quán của Ôn nương tử bán bánh mì kẹp thịt đã bắt đầu lui tới, thường xuyên giữa trưa vừa rảnh là chạy từ Quốc Tử Giám đến đây.

Hôm qua hắn không mua được bánh trôi thanh đoàn, hôm nay mà không mua được nữa thì sẽ thèm chết mất.

Phùng Uyên thấy lạ, cha của Hà Nhiên là quan tứ phẩm, thứ gì ngon mà chưa được ăn, sao lại mê mẩn một quán ăn nhỏ thế này? Hắn chỉ nghĩ Hà Nhiên đang khách sáo.

"Huynh đừng từ chối nữa, đi thôi, ta mời.

"

Phùng Uyên kéo tay Hà Nhiên, nhiệt tình mời mọc, Hà Nhiên liên tục xua tay: "Phùng huynh, ta thật sự không đi, hôm nay ta chỉ muốn ăn bánh trôi thanh đoàn của Ôn nương tử.

"

May quá, suýt chút nữa bị hắn kéo ra khỏi hàng, sắp đến lượt hắn rồi, thật đáng tiếc.

Bên cạnh có người cười nhạo: "Ồ, hóa ra người của Quốc Tử Giám cũng đến xếp hàng à, cứ tưởng ghê gớm lắm chứ.

"

"Không nên bán cho người của Quốc Tử Giám, hừ.

"

Hà Nhiên vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lúng túng, hắn chỉ là muốn mua đồ ăn thôi mà, người nói lời khó nghe đâu phải hắn.

Phùng Uyên nghe thấy những lời đó thì nổi cơn tam bành, bánh trôi thanh đoàn nghe chỉ là một loại bánh điểm tâm, sao có thể ngon hơn mứt quả của Phàn Lâu?

Hắn bèn sải bước đến đầu hàng.

Ôn Trọng Hạ chỉ khẽ liếc mắt nhìn Phùng Uyên, rồi lại mỉm cười hỏi vị khách trước mặt: "Ngươi muốn hai cái nhân đậu đỏ, hai cái nhân măng đúng không?"

Học trò đáp: "Đúng vậy.

"

Phùng Uyên cảm thấy mình bị coi nhẹ, hắn nhìn những chiếc bánh màu xanh biếc trong xửng hấp, thứ này cũng có thể được coi là bảo bối sao?

Hắn phải nếm thử xem mùi vị thế nào.

Phùng Uyên khoanh tay, hất hàm: "Này, cho ta hai cái bánh trôi thanh đoàn.

"

"Khách quan, muốn mua thì xin hãy xếp hàng.

" Ôn Trọng Hạ vẻ mặt lạnh nhạt.

Đám học trò bắt đầu xì xào bàn tán:

"Đúng vậy, ra phía sau xếp hàng đi.

"

"Cớ gì mà chen hàng, dù là người của Quốc Tử Giám cũng không được.

"

Phùng Uyên nghe thấy tiếng cười nhạo, cảm thấy mất mặt, phẩy tay mạnh: "Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì?"

Hắn từ trong tay áo lấy ra túi tiền, ném cả lên bàn, phát ra tiếng "cộp".

"Không phải chỉ là tiền thôi sao, chừng này đủ chưa, bánh trôi thanh đoàn, ta mua hết.

"

Hắn muốn cho đám người này không ai được ăn.

Hiện trường nhất thời im lặng.

Tụ Tú lo lắng ghé vào tai em chồng nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ?"

Nàng bây giờ gặp những người làm quan là sợ, tên tiểu tử này tuy chỉ là học trò, nhưng cha hắn có lai lịch lớn.

Ôn Trọng Hạ ra hiệu cho nàng đừng sợ, thần sắc tự nhiên tiếp tục gói bánh trôi.

"Vị khách quan này lần đầu đến đây, có lẽ còn chưa biết, bánh trôi của ta mỗi người mỗi lần chỉ được mua bốn cái, muốn mua thì xin xếp hàng.

"

Sự cứng rắn của Ôn Trọng Hạ lại khiến đám học trò sôi sục, nhao nhao tán thưởng.

Phùng Uyên thực sự không ngờ người con gái yếu đuối này lại không nể mặt hắn như vậy, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi, nữ nhân này không biết điều, ta, Phùng Uyên ăn một bữa cơm còn chưa từng phải xếp hàng.

"

"Ở đây ta chính là quy củ như vậy, không xếp hàng, không bán.

" Ôn Trọng Hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng hắn.

"Không xếp hàng, không bán.

" Ôn Mạnh Đông chắn trước người tỷ tỷ, phồng má, giống như một tiểu đại nhân.

Phùng Uyên tức giận đến cực điểm, ngay cả một đứa trẻ con cũng dám khinh thường hắn.