Nhưng cô không ngồi xuống mà lưỡng lự, cô nhìn lướt qua các nhạc cụ khác.
Đỗ Nhược Vi không khỏi bật cười: "Sao còn đứng yên đó thế?"
"Định đàn bản Ngôi Sao Nhỏ cho chúng tôi khiếp sợ phải không?"
Lý Nhân mỉm cười với vẻ mặt u ám, lớn tiếng nói: "Đồ nhà quê, nếu cô không chứng tỏ được chút lợi hại để chúng tôi được mở mang tầm mắt, vậy thì cô phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi vì những lời nói của cô vừa rồi đấy!
"
Diệp Không đứng cạnh chiếc đàn và quay người lại, xa xa liếc nhìn Lý Nhân: "Anh đúng là thích lải nhải.
"
Nói xong, cô đi sang một bên.
Tần Nhiễm Thu vừa đẩy xe lăn qua cửa liền cúi đầu hỏi Ôn Xán: "Anh có biết cô ấy muốn làm gì không?"
Ôn Xán nhìn bóng dáng đó, khóe miệng nhếch lên, "Không biết, nhưng tôi rất mong chờ.
Nhưng Ôn Xán lại không để ý thấy mà vẫn thản nhiên nhìn Diệp Không.
...
.
Diệp Không đi một vòng qua các loại nhạc cụ, cuối cùng cô mở một chiếc hộp lấy ra một chiếc suona.
"Phụt!
"
Những người vốn còn đang tức giận trước sự công kích bừa bãi của Diệp Không, nhất thời cũng không nhịn được cười.
"Không phải chứ? Suona? Cô ấy nghĩ nơi này của chúng ta là đâu chứ?"
"Sao có cây kèn suona lọt vào đây? Cũng không ăn nhập như việc cô ấy xuất hiện trong giới của chúng ta vậy.
"
"Đúng là đồ nhà quê, không phải cô ấy muốn thổi một bản tiễn chúng ta lên đường chứ?"
"Thật gớm ghiếc, cho dù muốn lấy lòng mọi người thì cũng không thể chơi.
.
.
"
Giữa những lời bàn tán khinh bỉ và chế nhạo, Diệp Không hít một hơi thật sâu và thổi lên nốt nhạc đầu tiên.
Âm sắc của suona quá bá đạo, âm thanh đầu tiên vừa vang lên đã lập tức tạo ra sức công phá cực mạnh, khiến những người hầu đang làm việc ở bên ngoài phải vô thức dừng bước.
Các thiếu gia và tiểu thư ngồi trên ghế sô pha bịt tai lại với vẻ chán ghét.
Cho đến mười giây sau, có người đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Hai mươi giây sau, vẻ mặt của mấy người vừa lên biểu diễn đột nhiên thay đổi.
Một phút sau, giai điệu lên đến cao trào, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nếu nói đoạn đầu là đống đổ nát, khói mờ giăng phủ thì phần cao trào là vũ điệu của người chết với bom đạn bay tung trời và tiếng khóc than khắp nơi.
Âm thanh chói tai của suona khiến người ta gần như có thể nhìn thấy hốc mắt trên hộp sọ, rồi xuyên qua hai lỗ đen nhìn thấy bầu trời u ám và máu bắn tung tóe.
Bản nhạc kết thúc bằng một nốt dài bén ngót và nhẹ nhàng.
Nó dứt khoát và gọn gàng, như thể ống kính được chuyển cảnh, cho mọi người nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo, ảm đạm.
——
Giống như hiệu lệnh triệu hồi quân đội trên chiến trường.
Diệp Không xoay chiếc suona trong tay lại rồi cất lại vào hộp, cô quay lại nhìn mọi người.
Cô nhìn thấy cả căn phòng toàn là những bức tượng hóa đá.
Mọi người đều mở to mắt và không thể nói được một lời. Ngay cả những người không có năng khiếu âm nhạc thì sau khi nghe ba phút cũng có thể nhận ra.
Bản nhạc Diệp Không vừa thổi chính là bản nhạc mới mà nhóm nhạc Thế Hệ Thứ Hai vừa chơi.
Điểm khác biệt là nhạc cụ chính mà họ sử dụng là violin, bên cạnh đó còn có piano, kèn tây và nhiều nhạc cụ cổ điển khác chơi đệm mới đạt được hiệu quả mà Lâm Tâm Châu mong muốn.
Nhưng bây giờ, Diệp Không chỉ dùng một chiếc kèn suona, hoàn toàn nghiền nát cả nhóm hòa nhạc của bọn họ.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được thì thầm, "Này, Lâm Tâm Châu, có phải cô lén cho cô ta xem nhạc phổ không?"
Lâm Tâm Châu nhìn chằm chằm vào Diệp Không: "Hôm nay tôi mới gặp Diệp tiểu thư này lần đầu tiên.
"
Cô ta chưa nói hết câu đã đứng dậy, thậm chí còn loạng choạng hai bước mới đứng vững. Sau khi đứng vững, cô ta mới sải bước về phía Diệp Không.
Diệp Không bị cô ta chặn lại, cô đứng lại nhìn cô ta.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!