Phương Tư Uyển thở một hơi dài, đưa hai tay lên che mặt, không kìm được tiếng khóc: "Đều là lỗi của mẹ, năm xưa ngay cả con ruột của mình cũng nhận không ra. Nếu không phải người mẹ này quá sơ suất thì Tiểu Không sẽ không giống như bây giờ...
.
"
"Mẹ, thật ra cũng không tệ đến vậy đâu.
"
Diệp Đình Sơ ngồi xổm xuống trước mặt Phương Tư Uyển, nắm lấy cổ tay bà ấy và nói: "Mẹ không để ý sao? Mặc dù Diệp Không rất đề phòng với bọn con và cha, nhưng người em ấy chịu tin tưởng chính là mẹ.
"
Diệp Trăn ở một bên nói, "Đúng đấy, nếu không thì tại sao nó lại bảo chị sang tên ngôi nhà này cho mẹ chứ? Vậy có nghĩa là nó chỉ tin tưởng mẹ, chỉ cần có mẹ ở đây nó sẽ chịu dọn đồ đạc của nó đến, chịu xem nơi này là nhà —— Đây chính là bản năng của tình mẫu tử.
Lúc này Phương Tư Uyển mới ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ nói với vẻ kỳ vọng: "Thật sao? Tiểu Không thực sự chịu tin mẹ sao?"
"Ái chà,
" Diệp Trăn giả vờ thiếu kiên nhẫn giật lấy chiếc khăn tay, lau nước mắt cho Phương Tư Uyển với vẻ thô lỗ, "Ngày tháng sau này còn dài, thật ra mẹ và nó sống riêng ở đây cũng là chuyện tốt, với tính nết của Diệp Không, bảo nó ở lại trong nhà họ Diệp thì rất có thể bà nội sẽ bị nó làm cho tức chết. Hơn nữa có Diệp Bảo Châu ở bên, con sợ mẹ cũng khó có thể hoàn toàn đứng về phía nó, như vậy nó sẽ càng khó buông bỏ sự đề phòng. Bây giờ như vậy sẽ tốt hơn, mẹ có thể yên tâm vun đắp tình cảm mẹ con với nó.
"
"Con nói đúng!
"
Phương Tư Uyển nắm tay Diệp Trăn với đôi mắt sáng ngời, "Con trai, tại sao con lại đột nhiên thông minh như vậy?"
"Con vẫn luôn thông minh vậy mà!
" Diệp Trăn nổi đóa trong một giây, sau đó rũ vai thở dài.
Anh ta vuốt lên mái tóc vàng óng rực rỡ, ngượng ngùng quay mặt đi: "Con cảm thấy, mọi người cũng phát hiện ra rồi chứ, Diệp Không quả thực có một cái gì đó đặc biệt.
.
.
"
Anh ta nghĩ về cảnh tượng mình bắt gặp hôm nay.
Nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời và sự lạnh lùng, hoang mang hoàn toàn trái ngược với nụ cười.
Diệp Trăn định thần lại rồi nói: "Trước đây con cứ nghĩ những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện hoặc là sẽ rất ngoan ngoãn, hoặc là rất nổi loạn. Con từng nghĩ Diệp Không thuộc vế sau, nhưng sau vài lần tiếp xúc thì.
.
.
"
Anh ta lắc đầu, cau mày: "Tính cách của nó có vẻ phức tạp hơn những thứ đó, hơn nữa còn rất phức tạp.
"
Nói xong, Diệp Trăn quay sang nhìn Diệp Hải Xuyên: "Cha, chẳng phải cha đã cho người điều tra rồi sao? Kết quả thế nào? Diệp Không đã lớn lên ở thị trấn đó như thế nào?"
"Trước đó chẳng phải con chẳng thèm quan tâm sao?" Diệp Hải Xuyên nhướng mi nhìn anh ta một cái.
Diệp Trăn lại nổi đóa: "Mặc kệ con! Trước đây con nghĩ em ấy là một đứa em gái bình thường giống như Diệp Bảo Châu! Ai ngờ em ấy lại kỳ quặc như vậy!
"
Phương Tư Uyển vỗ vào đầu anh ta: "Không được nói em gái kỳ quặc.
"
Diệp Trăn nghiến răng che ót mình lại.
Lúc này trên lầu có tiếng bước chân vội vã, cuộc trò chuyện của họ tự nhiên được dừng lại.
Mấy người quay lại nhìn, Diệp Không chạy tới hành lang nhìn xuống, trên mặt hiếm hoi hiện lên vẻ vui mừng: "Tôi muốn căn phòng ở cạnh gốc cây lớn!
"
Phương Tư Uyển ngây ra một lúc: "Nhưng cành lá của cái cây đó quá um tùm, lá cây không chỉ rụng đầy ban công mà còn bay vào cả trong cửa sổ nữa đấy.
"
"Không sao đâu! Nó có thể che khuất mặt trời!
"
"Con không thích phòng hướng về phía mặt trời à?" Phương Tư Uyển như nghĩ đến điều gì đó, giọng nói trầm xuống, "Mẹ xin lỗi nhé Tiểu Không, mẹ tưởng con sẽ thích nên trước đó ở nhà họ Diệp mẹ đã chọn phòng đó cho con.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!