Trời máu cùng mưa máu cùng xuất hiện đồng thời trong một ngày , rồi lần lượt tiêu tán , hết thảy đều trở lại hiện trạng bình thường .
A Ngốc thủy chung cũng không được vui , cũng không có tâm tình để tu luyện ma pháp , không hiểu vì cái gì , hắn luôn cảm thấy bứt rứt , khó chịu .
Trời máu cùng mưa máu biến mất , Âu Văn mới tỉnh táo nhập định trở lại , chèn ép lực lượng tà ác thể khiến Âu Văn dị thường mỏi mệt .
“Thúc thúc , ngươi đã tọa công xong rồi ư?”
Âu Văn gật đầu thừa nhân :
“Lực lượng tà ác thật mạnh a ! xem ra kiếp nạn trong truyền thuyết là có thật a. !
”
A Ngốc hiển nhiên không hiểu được những gì mà Âu Văn thuyết ,
nói :
“Tịch Nhĩ thúc thúc có qua đây một lúc .
Ta nói là người đang bị bệnh , đang nghỉ ngơi .
Tịch Nhĩ thúc thúc nói ,
tất cả ngư dân hôm nay đều không ra khơi đánh cá .
Tịch Nhĩ thúc thúc còn muốn hỏi người có biết chuyện gì đang xảy ra hay không !
”
Âu Văn nhu thuận , gật đầu nói : “ tốt , bây giờ chúng ta ăn chút gì đi.
!
”
Hai người ăn uống qua loa rồi Âu Văn đi ra ngoài , còn A Ngốc ở nhà bắt đầu minh tư .
Khi mà khí tượng đột biến quái dị , làm hết thảy người dân trong đại lục nháo nhào , có người thì vui ra mặt , có người thì trầm mặc buồn rầu .
Nhưng không ai nói được tại ngày đó ,
bầu trời lại biến thành màu đỏ máu như vậy . Mấy tháng sau cái ngày đầy máu trên bầu trời , lòng người mới ổn định trở lại .
Đại lục tứ quốc không ngừng thực thi chính sách an dân . Có điều , Thần thánh giáo đình cho tới lúc này vẫn một mực tĩnh lặng , không có chút ý kiến gì về vụ việc kỳ dị đã xảy ra . Trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tránh khỏi có vài lời bàn tán bất mãn về thái độ của giáo đình .
Phải một năm sau , sự ảnh hưởng của hiện tượng trời máu cùng với mưa máu trong lòng mọi người mới hoàn toàn biến mất . Nhưng trên đại lục lúc này , bắt đầu xuất hiện một tia hào khí quỷ dị .
Thần thánh lịch tháng 5 năm 999 ,
A Ngốc ở Thạch Đường trấn đã được 1 năm lẻ 2 tháng .
“ A Ngốc ca ca , ngươi so với khi trước , đã cao lên rất nhiều a .
!
”
Ở tuổi 13 , A Ngốc nhìn vào tiểu cô nương kém mình 2 tuổi – Tịch Phỉ , nói :
“Phải như vậy không ! dạo này ăn cũng nhiều hơn , chắc cao lên không ít.
”
A Ngốc 13 tuổi , thân cao 1 thước 6 , so với những đứa trẻ đồng lứa tuổi đúng là rất cao lớn .
Trong 1 năm nay , ngoại trừ hướng dẫn luyện tập sanh sanh quyết ,
Âu Văn không có dạy cho A Ngốc công phu .
1 năm đã qua, A Ngốc có thể nắm vững ngôn ngữ của Tác Vực Liên Bang .
Bởi vì 6 đại chủng tộc của liên bang chỉ có giọng nói khác nhau , cho nên Âu Văn chỉ dạy cho A ngốc Tây Ba Tộc ngữ ,
cũng chính là ngôn ngữ của Tác Vực Liên Bang .
A Ngốc tu luyện dị thường cố gắng .
Sau những nỗ lực không mỏi mệt , bây giờ mỗi tối ,
A Ngốc có thể vận hành 27 chu thiên , sanh sanh quyết cũng đã tu luyện tới đệ nhị trọng .
A Ngốc cũng đã từng hỏi Âu Văn , tu luyện tới trình độ nào mới có thể rời đi .
Âu Văn không có trả lời trực tiếp , mà chỉ nói , nếu muốn học tốt , cần phải nỗ lực phi thường mới được .
Bây giờ Âu Văn mới bắt đầu dạy A Ngốc ngôn ngữ của giáo đình , dù sao thì đó cũng là ngôn ngữ thong dụng của đại lục .
A Ngốc phải học theo một khóa trình .
Hôm nay ,
sau khi học xong giáo đình ngữ ,
A ngốc cùng cháu gái của Tịch Nhĩ ra ngoài bờ biển chơi .
Một năm hơn tu luyện sanh sanh quyết , thân thể của A ngốc so với trước khi rời khỏi Ni Nặc thành đã cường tráng hơn ,
mặc dù diện mạo không có anh tuấn khôi ngô , nhưng khi chất thật thà hiền hậu của hắn khiến người dân thôn này rất yếu mến .
“A ngốc ca ca , chúng ta đi bơi được không !
” Cháu trai của Tịch Nhĩ năm nay mới 8 tuổi , tên là Tịch Phong hỏi .
Lúc này đã bước vào tháng năm , đối với những đứa trẻ sinh sống ở gần bờ biển thì thời gian này có thể bắt đầu bơi lội .
Dựa theo bối phận mà nói , bọn nhỏ phải gọi A Ngốc là ‘thúc thúc’ , nhưng vì tuổi tác cách biệt không lớn , lại không có người lớn bên cạnh , bọn chúng đều gọi A ngốc là ‘ Ca ca’ .
A ngốc bơi lội cũng không tốt cho lắm , chỉ là mới được cha của Tịch Phỉ hướng dẫn vài lần , do dự một hồi , hắn cúi đầu nói :” các người đi đi , ta bơi không tốt lắm đâu .
”
Mới chỉ có 4 tuổi ,
cháu út của Tịch Nhĩ là Tịch Lôi reo lên : “ ta đi , ta đi nữa !
”
Tịch Phỉ nói : “không được , ngươi còn quá nhỏ , mau trở về nhà đi , chỉ có người lớn bọn ta đi bơi , ngươi đi không được.
”
A Ngốc bế Tịch Lôi lên ngực mình nói :
“ Tịch Lôi , ngươi ở trong nước biển nguy hiểm lắm ,
ngươi còn nhỏ , không thể ra ngoài bơi được đâu ,
ta cũng không có bơi , chúng ta chơi trờ đắp cát được không ?”
Tịch Lôi nhìn A ngốc gật đầu đáp :
“được rồi , nhưng mà A Ngốc ca ca phải đắp cho ta một tòa thành lớn mới được đó nha .
”
A Ngốc gật gật đầu , nhìn quả Tịch Phỉ nói :
“Phỉ nhi muội muội , ngươi đi bơi cùng Tiểu Phong đi , ta chơi với Tiểu Lôi ở chỗ này .
Bất quá , các người không được ra chỗ sâu , rất nguy hiểm a .
!
”
Tịch Phỉ cùng Tịch Phong cởi bỏ áo khoác ngoài , chạy nhanh ra biển , bọn chúng đã được cha dạy cho cách bơi lội , những đợt sóng nhỏ căn bản chẳng có là gì .
Trong chốc lát , đã không thấy bóng dáng bọn chúng trên bờ biển đâu nữa .
A ngốc và Tịch Lôi chơi đùa bên bờ biển , tuy mới chỉ có 4 tuổi , nhưng Tịch Lôi cũng phi thường cao hứng nô đùa .
Đột nhiên ,
bầu trời vốn tĩnh lặng , kéo đến mây đen trùng trùng ,
gió lớn bắt đầu thổi mạnh trên mặt biển , kéo theotừng đợt sóng cao dồn dập .
A ngốc đứng lên , nhìn về mặt biển phía đằng xa , nhưng hắn tịnh không có nhìn thấy thân ảnh của Tịch Phỉ tỷ đệ ,
thì thầm tự nói :
“ giờ này sao không có quay lại , lâu như thế sẽ rất nguy hiểm.
”
Tịch Lôi lắc lắc cánh tay của A Ngốc hỏi :
“ A ngốc ca ca , tỷ tỷ bọn họ không có việc gì chứ ?”
Mưa đổ xuống , kéo theo từng đợt gió lạnh ,
A Ngốc đi về phía bờ biển , dõi nhìn về phía xa xa , vẫn không thấy bóng dáng chị em Tịch Phỉ , hắn quay đầu nói với Tịch Lôi :
“Lôi Lôi ! trời mưa rồi , ngươi về nhà trước đi ,
nói cho gia gia ngươi , bảo bọn họ nhanh tới đây ngay ,
Phỉ nhi muội muội và tiểu Phong chưa có trở về , ta ở chỗ này chờ !
”
Tịch lôi gật đầu, quay người chạy về phía tiểu thôn chạy đi .
Gió thổi càng mạnh , mưa mỗi lúc một nặng hạt , nhưng bong dáng của Tịch Phong và Tịch Phỉ vẫn chưa thấy .
Bọn họ đều là bạn tốt của A Ngốc , trong lòng A Ngốc , bọn họ như người thân của mình .
Lo lắng đi tới bờ biển , không quản từng đợt song nước quật vào thân thể .
“Không được , không có thế nào a ! Nếu Tịch Phỉ và Tịch Phong có xảy ra điều gì bất trắc , mình phải đối mặt với Tịch Nhĩ thúc thúc thế nào đây . “
Nghĩ vậy , A Ngốc cởi bỏ áo ngoài , rất nhanh nhảy xuống biển .
Mặc dù kỹ thuật bơi lội của hắn không tốt cho lắm , nhưng tu luyện sanh sanh quyết,
khiến thân thể hắn phi thường tráng kiện .
Điều chỉnh lại hơi thở , ngực không ngừng phập phồng , trong một thoáng công phu , hắn đã bị sóng nước đẩy ra chỗ sâu của biển ,
bờ biển trở thành một đường thẳng tắp , mơ hồ hắn vừa nhìn vừa cất giọng gọi to tên của Tịch phỉ và Tịch Phong .
Nhưng tiếng gọi của hắn hoàn toàn bị tiếng song biển lấn áp .
Tại đây , trên mặt biển sóng nước mờ mịt ,
không có biết mình đang ở đâu , hắn cho tới bây giờ vẫn chưa ý thức được , mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Bởi vì thủy triều lên , 3 người con trai của Tịch Nhĩ đều thu thu thuyền trở về nhà .
Vừa bước đến cửa , bọn họ nhận được hồi báo của Tịch Lôi , không có nghĩ ngợi , lập tức chạy ra phía bờ biển .
Tịch Lôi kêu lên :” Ba ba , người xem , không phải kia là ca ca và tỷ tỷ sao?”
Tịch Phỉ cũng thấy được bọn họ , phấn khởi chạy đến kêu lên :
“ba ba , nhị thúc , tam thúc , các người tại sao tới đây thế !
”
Cha của Tịch phỉ là Tịch Trung trầm giọng nói :
“ Gan các ngươi cũng lớn lắm , song lớn như thế mà cũng ra ngoài biển bơi , nếu để cho nước cuốn trôi đi thì làm thế nào !
”
Tịch Phỉ thè lưỡi , kéo tay cha mình , dịu dàng nũng nịu :
“Ba Ba không cần lo lắng , tài nghệ bơi lội của ta và tiểu Phong rất tốt , có thể xảy ra chuyện gì chứ .
Chẳng qua bão tới quá nhanh , khiến bọn ta có chút kinh hoảng thôi “ , rồi nhìn sang Tích Lôi hỏi :
“ Tiểu Lôi ,
A ngốc ca ca đâu , không phải ngươi ở cùng một chỗ với ca ca sao !
”
Tịch Lôi nhìn về phía cha mình đáp :
“A ngốc ca ca không phải ở bờ biển chờ các ngươi sao ? tại sao không có thấy đâu nữa ?”
Tịch Trung nhìn lại hai người huynh đệ của mình rồi nói :
“Mọi người chớ nóng vội ,
A ngốc nhất định sẽ không bỏ lại Phỉ Nhi và Phong Nhi để về trước đâu , chắc hắn đang ở đâu đó xung quanh đây thôi .
”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy , nhưng trong lòng hắn chợt nhói lên một dự cảm chẳng lành .
Bãi biển thẳng dài như thế , lại không có vật gì cản mắt , nếu là đang đứng ở đây , bọn họ liếc mắt đã có thể thấy được mới đúng .
Tịch Phong thốt nhiên hỏi :
“ba ba , đại bá ,
tam thúc , các người nhìn đi , đây không phải áo khoác ngoài của A Ngốc ca ca sao ?”
Tịch Trung ,
Tịch Phát , Tịch Bạch chạy tới chỗ gần đó , quả nhiên áo khoác ngoài của A Ngốc đang nằm trên mặt cát , đã bị nước mưa thẫm ướt .
Ba người đột nhiên biến đổi sắc mặt :
“không tốt rồi ,
nhất định là A ngốc bơi ra ngoài biển tìm các ngươi , ở dưới nước , khả năng bơi lội của hắn không tốt , sợ rằng rất khó trở về . Lão tam , ngươi mau thong tri cho Âu Văn thúc thúc , lão nhị , chúng ta cùng ra ngoài biển tìm kiếm .
”
Lúc này ,
A ngốc không còn nhìn thấy bờ biển đâu nữa , từng đám mây đen kịt bầu trời , mưa gió không ngừng quất vào thân thể của hắn .
Lấy tay vuốt nước trên mặt, A Ngốc lo lắng nhìn về 4 phía :
“Phỉ Nhi , Tiểu Phong , các người ở nơi nào “
Trong thâm tâm, hắn rất lo lắng cho Tịch Phỉ và Tịch phong , nhất thời làm hắn uống vài ngụm nước biển.
Ở tình thế này, hắn dị thường khó chịu , càng ngày càng xuống sức , cơ thể A Ngốc mỗi lúc them đuối dần .
Đang trên mặt biển , tự nhiên A Ngốc có cảm giác dưới chân mình truyền đến một cơn đau đớn , tựa hồ như có cái gì chạm phải chính mình . Hô to một tiếng , A ngốc khu động thân thể .
Tiềm thức ẩn sâu bỗng chốc trỗi dậy mãnh liệt , cơ nhục toàn thân mạnh mẽ hoạt động , máu huyết từ thân chảy ra đỏ ối mặt biển xung quanh .
A ngốc dùng hai tay giữ cân bằng cho thân thể , cố hết sức bạt ngang sang 2 bên , quẫy đùi bên phải , máu lưu chuyển xuống dưới , A Ngốc hấp một ngụm lương khí , sanh sanh chân khí trong cơ thể tự động chuyển qua miệng vết thương , tự động phong bế huyết mạch , không làm cho máu chảy ra nữa .
Nước biển không ngừng đập vào vết thương , khiến A ngốc suýt chút nữa thì ngất đi .
Hai tay giữ thân thể cân bằng , đột nhiên vặn vẹo , tựa như đôi tay không phải của chính mình ,
A ngốc di chuyển thân thể trên mặt nước, nhìn thấy một con quái ngư màu vàng dài hai thước .
So với những con cá khác mà A Ngốc đã từng thấy qua , màu sắc của con quái Ngư này hoàn toàn khác biệt , hơn nữa trong miệng nó phát ra những luồng kim quang lòe lòe , rồi nó há miệng táp vào đùi của A Ngốc .
A ngốc một tay nắm chặt miệng con quái ngư , một tay nắm lấy đuôi , cứ thế bồng bềnh trên mặt biển , để nước cuốn đi .
Bởi vì mất đi không ít máu , nên hắn mê man đi một trận , cảm giác thấy song biển không ngừng ập lên người .
Quái Ngư dãy dụa một hồi , vẫn không thoát khỏi hai bàn tay của A Ngốc .
A Ngốc vẫn nhìn vào con quái ngư nói :
“ ngươi , ngươi vì cái gì mà tấn công ta.
”
Quái Ngư quẫy động toàn thân , nước trên mắt không ngừng rơi xuống , giống như đang khóc , hai mắt lóe ra kim quang , trừng trùng nhìn A ngốc ai oán,
tựa hồ muốn cầu xin A Ngốc thả mình ra.
A Ngốc mềm lòng nói:
“Ta thả ngươi ra, bất quá ngươi không được cắn ta .
Từ nay về sau , ngươi không được tấn công người khác nữa .
”
Nói xong , đoạn ném Quái Ngư ra xa , kim quang tan biến dần vào trong nước , Quái Ngư lặn đi ,
không thấy đâu nữa .
A Ngốc cẩn thận xem xét vết thương đã ngừng máu trên đùi, tiếp tục hô to :
“Phỉ Nhi , Tiểu Phong , các người ở đâu , ta là A ngốc đây !
”
Gọi lên vài tiếng ,
giọng của A Ngốc yếu dần , nước biển không ngừng ập vào miệng hắn .
Ý thức của A Ngốc càng lúc càng mơ hồ .
Vừa lúc A Ngốc sắp buông rơi thân thể , thì một luồng kim quang chợt lóe lên , con Quái Ngư quay trở lại , há miệng ngậm lấy A Ngốc,
trên miệng có giữ một cái gì đó.
A ngốc vốc nước lên mặt ,
thở hổn hiển hỏi : “ cho ta ư?”
Quái Ngư tựa hồ hiểu được , gật gật đầu.
A Ngốc lấy từ miệng con Quái Ngư xuống cái bạch sắc ngọc thạch giới chỉ ( nhẫn ngọc thạch màu trắng ) .
Nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt .
A Ngốc nhìn giới chỉ mông lung ,
miễn cưỡng đeo vào ngón trỏ của tay trái .
Bất ngờ ,
một cơn song lớn ập đến , hắn nhất thời mê man bất tỉnh .
Tịch Bạch dẫn đầu nhóm người,
Âu Văn rất lo lắng cho A Ngốc chạy nhanh ra hướng biển.
Từng đợt sóng lớn không ngừng đánh vào bờ cát .
Tịch Phỉ ,
Tịch Phong cùng Tịch Lôi vẫn đứng ở đó .
Tịch Phỉ và Tịch Phong biết mình đã gây ra đại họa , cúi đầu không lên tiếng ,
Âu Văn vội vàng hỏi :
“Phỉ Nhi ,
ba ba người cùng với hai thúc thúc của ngươi đã tìm thấy được A Ngốc chưa ?”
Hết chương 10 ( hạ )