Thiên Nữ Động Tình

Thiên Nữ Động Tình

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Quý Khả Sắc
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 45,855
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Nàng yêu cầu hắn lấy Bạch Điệp, hơn nữa lại còn dùng lời nói như mệnh lệnh!

Hắn thật không hiểu được, vốn là cho rằng hắn nàng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn với biểu muội tình cũ còn dang dở nên mới tức giận đưa ra đề nghị như vậy.

Nhưng hắn giải thích rồi mà, thiết tha như vậy, thành khẩn như vậy, ở bên thuý hồ, trong khuê phòng của nàng, lúc nào cũng giải thích trước mặt nàng vô số lần, nhưng nàng lại bắt đầu né tránh hắn, không gặp hắn, cố gắng viết bức thư hàng nghìn chữ để thuyết phục nàng, nhưng nàng vẫn đáp lại một câu như thế —— nàng là kiên trì muốn hắn lấy Tiểu Điệp.

Vì sao? Hắn thật không hiểu. Mà một ngày một đêm đi qua, những lo sợ nghi hoặc trong lòng cũng từ từ biến thành giận dữ.

Hắn không đi tìm nàng, không cố gắng khuyên nhủ dụ dỗ Lý Băng đang trốn tránh hắn nữa, cứ hồi Tô phủ lại đem nhốt mình vào trong thư phòng, ai cũng không thấy.

Hắn một mình trốn ở trong thư phòng, uống rượu, ngâm thơ, điên cuồng viết, trút hết những buồn giận trong lòng ra.

“Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn. Khao y kỳ trung, trò chuyện nhạc ta viên. Ra kỳ tây đồ, hữu nữ như trà. Tuy là như trà, phỉ ta tư thả.

Cảo y như lô, trò chuyện khả dữ ngu.

” Tô Bỉnh Tu ngâm thơ, một mặt nhìn nét mực tung bay vô chừng mực của mình.

Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Nàng rõ ràng là hiểu được! Rõ ràng biết được nữ tử trên thế gian này mặc dù rất đông, nhưng hắn chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần một mình nàng, những nữ tử khác dù đẹp dù tốt, cũng không thể khiến hắn động lòng.

Nàng nên biết, nên hiểu rõ!

Nếu biết, nếu hiểu rõ, vì sao lại nhất định ép hắn lấy một nữ nhân khác?

Hắn không phải đã nói sao? một người khi yêu người khác thì liền một lòng một dạ bên cạnh người đó. Lẽ nào nàng đã quên? Lẽ nào nàng không hiểu?

Không có khả năng! Trên đời này nếu một người thật lòng yêu người khác, lại có thể nào cùng người khác cùng hưởng tình yêu? Làm sao có thể? cho dù là Nguyệt Nha Nhi dịu dàng luôn nghe lời cũng không thể, huống chi là Thiên Tinh công chúa cao cao tại thượng, cành vàng lá ngọc.

Nàng không nên muốn hắn lấy vợ, hành động cam tâm cùng một nữ nhân khác chia sẻ chồng mình thật không thể tin được, không hiểu được.

Nàng lại muốn làm như vậy, cam nguyện làm như vậy, trừ phi… Trừ phi nàng không thương hắn!

Suy nghĩ điều này, sắc mặt Tô Bỉnh Tu bỗng trầm xuống, cây bút rơi xuống.

Hắn hô hấp liền tục, lối chữ viết bỗng dưng phóng to như một trận múa bút rồng bay trên bàn, ép buộc hắn, khiêu khích suy nghĩ trong lòng hắn.

Ra kỳ đông môn, hữu đẹp như vân. tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Hắn đối với nàng là toàn tâm toàn ý, nhưng nàng không hẳn là nghĩ như thế, nói không chừng nàng cảm thấy rất phiền, rất đáng ghét, cho nên mới muốn tìm một người làm phân tâm sự chú ý của hắn.

Nói không chừng nàng nghĩ hắn yêu nàng như vậy chỉ là vì rằng buộc, khiến nàng rất khó chịu, không cách gì hô hấp vui vẻ.

Nói không chừng nàng không muốn cả đời chỉ đối với một mình hắn, một lòng đối với hắn.

Nói không chừng…

Không không không, đừng suy nghĩ nữa, đừng tiếp tục phỏng đoán vô vị như thế nữa.

Tô Bỉnh Tu ra lệnh cho chính bản thân mình, ngăn cản những suy nghĩ không được hoan nghênh nổi lên.

Đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa.

Nghĩ như vậy khiến hắn hoảng sợ, khiến hắn nghĩ bậy, khiến lòng hắn cứ thế chìm xuống, đầu óc từ từ rơi vào mê man, hắn hoang mang lo sợ, bắt đầu cất bước đi trong thư phòng, tới tới lui lui, tiếng bước chân thoáng cái mạnh mẽ thoáng cái nhẹ nhàng, tiếng vọng truyền vào trong đầu hắn, một làn sóng chấn động.

Đáng ghét! Hắn nghĩ nàng có lẽ không hề yêu hắn như hắn đã tưởng tượng, hắn càng nghĩ lại càng thêm hoảng hốt.

Một tiếng đập cửa khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ hoang mang, Tô Bỉnh Tu như được đại xá, “Vào đi.

“Thiếu gia.

” Thư đồng thường đi theo hắn hoảng loạn đẩy cửa bước vào, “Hoàng thượng có chỉ, nói người phải tiến cung.

“Muốn ta tiến cung?” Tô Bỉnh Tu không khỏi nhíu mày.

Sáng sớm không phải là đã lên triều rồi sao? Không lẽ hai canh giờ sau hoàng thượng lại lén lút triệu kiến hắn làm cái gì? Chẳng lẽ có việc gấp?

Hắn một mặt nghĩ, một mặt chỉnh lại bộ quan phục, phái người chuẩn bị xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.

Hoàng đế đang ở ngự thư phòng đợi hắn.

“Hoàng thượng triệu kiến vi thần có gì phân phó?” Tô Bỉnh Tu trầm giọng hỏi, cung kính nhìn thẳng vào long nhanh.

“Tô ái khanh, trẫm triệu ngươi tới là vì…” Giọng nói của hoàng đế dừng lại, vẻ mặt không anh minh quả quyết như thường ngày, mà lại xuất hiện một chút do dự.

Tô Bỉnh Tu buồn bực, “Thỉnh hoàng thượng cứ nói.

“Hôn sự của ngươi.

Hắn sửng sốt, “Hôn sự của ta?”

“Không sai.

” Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt không còn do dự nữa mà thay vào đó là rất quả quyết, “Trẫm muốn ngươi chọn ngày để cưới biểu muội của ngươi —— Bạch Điệp cô nương.

“Cái gì?” Mệnh lệnh thình lình ban ra khiến cả người Tô Bỉnh Tu như nhảy lên, như sét đánh ngang tai. Hắn nắm chặt hai tay, không lâu sau hắn một lần nữa dừng lại toàn bộ ý chí, chỉ còn duy nhất giọng nói bình tĩnh, “Đây là đề nghị của Thiên Tinh công chúa sao?”

Hoàng đế lặng lẽ.

Tô Bỉnh Tu cắn chặt răng, “Hoàng thượng không cần dối thần, là công chúa hạ lệnh phải không?”

“Không sai.

” Một tiếng nói bỗng vang lên, Tô Bỉnh Tu run lên, ánh mắt thay đổi.

Từ một góc của ngự thư phòng xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, đó chính là nương tử nhiều ngày không gặp của hắn —— Lý Băng.

“Là ta muốn phụ hoàng hạ lệnh.

” Nàng oang oang nói, dung nhan thanh lệ vẫn đẹp tuyệt trần như trước, ánh mắt yếu ớt nhìn hắn, không có một chút hỉ nộ ái ố.

Tô Bỉnh Tu nhìn nàng, máu toàn thân như xông lên đầu, “Nàng vì sao lại làm nnhư vậy?”

“Bởi vì chàng không nghe lời ta nói, nhưng đối với mệnh lệnh của phụ hoàng không thể không tuân theo.

” nàng thản nhiên trả lời.

Hắn chấn động, “Nàng muốn ta lấy Tiểu Điệp?”

“Không sai.

Hắn phút chốc thở hốc vì kinh ngạc.

Nữ nhân đáng ghét này! Nàng làm sao lại có thế bình tĩnh như vậy? Làm sao có thể nói ra lời nói quyết liệt như vậy?

Nàng muốn lấy Tiểu Điệp, hắn kiên trì không chịu, liền không tiếc gì nhờ quyền thế của phụ hoàng ép hắn.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhìn dung nhan thanh nhã của nàng không chút biểu tình, trái tim kinh hoàng, đôi mắt ứ máu.

Nàng cuối cùng là một nữ nhân thế nào? Cuối cùng là một nữ nhân lãnh khốc vô tình đến như thế nào?

Trong lòng nàng, Tô Bỉnh Tu hắn là cái gì?

Lúc trước nàng nói một câu ép hắn lấy nàng, không chút nào để ý đến nguyện vọng của hắn, mà bây giờ, khi hắn một lòng một dạ với nàng, nàng lại giống như trước không để ý đến nguyện vọng của hắn ép hắn lấy thiếp.

Đây là âm mưu gì? Cuối cùng đây là âm mưu gì hả?

Nàng cho rằng nàng là một công chúa cao cao tại thượng, là Thiên Tinh công chúa được hết thảy mọi người kính