Nó- sau khi bị trói tay thì “được” hưởng một sự chăm sóc rất chu đáo... 3 “vệ sĩ áo đen” hộ tống nó như cận thần hộ tống công chúa.
.
-Anh ta ở đâu?.
.
-Tôi không biết…
-Đừng vờ vịt nữa, nếu cô nói ra, tôi sẽ thả cô ra!
-Nhưng tôi không biết thật mà.
.
!
…Nó vừa đi vừa giải thích.
. Mặc cho nó giải thích bao nhiêu.
. Lũ người kia lại có vẻ như chẳng đoái hoài gì.
.
…Hắn, chưa đầy 5p sau khi rời khỏi, đã nhớ ra rằng cuốc Winner mà mình đang tìm hiện đã ở lại tiệm sách, một điều không thể tồi tệ hơn…
…Hắn tất tả quay lại.
.
Nhưng bước chân của hắn dừng lại khi bắt gặp cảnh nó bị đám người kia “Áp giải” ra khỏi cửa tiệm…
-Lại có việc để làm rồi đây! –hắn tự nhủ.
.
.
.
Nó, sau khi bị đưa đi thì được cho ngồi xuống một chiếc ghế đá.
. Có lẽ là để dễ bề tra hỏi đây mà @@.
.
.
-Tôi hỏi cô lần nữa, anh ta ở đâu.
.
?
-Tôi đã nói là tôi không biết!
-Ngoan cố, vậy tôi sẽ thả cô chỉ khi tìm ra anh ta.
.
…Nó bắt đầu khó chịu, cũng khá khuya rồi, Cuốn Winner còn chưa kịp lấy, lại thêm bị trói chặt như thế này, dì sẽ lo lắng lắm đây @@.
.
. Nghĩ đến đó thôi,
.
.
Đầu nó bắt đầu nóng lên .
. =.
=
…Về phần hắn, sau hồi lâu khoanh tay đứng nhìn cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
. 4 tên áo đen đó thực không phải đối thủ của hắn.
. Nhưng hắn chưa ra tay là vì cớ khác.
. Hắn sợ làm to chuyện… Và có lẽ một phần là vì nó.
.
…Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì đã được chứng kiến một cảnh tượng xưa nay chỉ xuất hiện trên phim ảnh… Nó- đang bay trên không… Đôi chân nó kẹp lấy cố tên đứng đầu xoay bốn vòng khiến hắn ngã nhào.
. Nó lùi người một chút.
. Đá tống hai tên đang mắt chữ A miệng chữ O đứng nhìn.
. Bốpp.
. Màn hạ cho tên cuối cùng… Nhân cơ hội đó, nó cố chạy thật nhanh …
…Dừng lại nơi góc đường sau khi đã chắc chắn sự an toàn của mình.
. Nó ngồi bệt xuống.
. Thở hổn hển…
…Cộp.
.
cộp….
Và rồi nó nghe thấy tiếng bước chân tiến lại.
. Nó đứng lên… Cố không phát ra tiếng động… Tiếng bước chân ngày càng gần.
. Nó lùi lại.
.
chuẩn bị “chiến đấu” lần hai…Tim nó đập nhanh dần…
… Bốp… Chân nó phi thẳng vào người đứng trước nó.
. Người mà nó cho là kẻ bám đuôi.
.
đáng ghét
-Ái, đau quá! Cô làm gì thế?
.
.
Nó ngạc nhiên nhìn hắn đang phủi phủi chiếc sơ mi đen…
-Cậu.
.
?
-Cậu cậu cái gì?.
. Đến giúp mà như thế à?.
.
-Giúp tôi?
-Quay lưng lại.
.
!
-Cậu… định làm gì thế?
-Tôi bảo quay lưng lại.
.
…Thấy hắn như thế, nó cũng sờ sợ.
. Khẽ quay lưng lại.
.
Hắn khẽ nhìn nó rồi nhẹ đưa tay tháo dây trói.
.
Sợi dây trói rất chặt.
lại thêm bị trói lâu,
.
.
điều đó khiến tay và người nó hằn lên những vết tím bầm rõ rệt.
. Việc tháo dây cũng vì thế mà trở nên khó khăn.
. Hắn biết nếu vô tình chạm vào những vết bầm đó sẽ rất đau đớn.
. Và vì thế hắn cũng cố gắng nhẹ nhàng.
.
.
Trong khi đó.
.
Nó .
.
đang cắn chặt môi để không bật lên tiếng kêu.
.
5p sau, sợi dây đã được tháo.
.
-Cảm ơn cậu!
.
.
Hắn nhìn nó rồi nhìn ra đường.
. Chiếc BWM quen thuộc đã đến.
.
-Lên xe đi!
…Nó không định lên.
. Nhưng với tình trạng như bây giờ nó không thể tự về được.
. Biết đâu lũ người kia vẫn đang tìm kiếm quanh đây.
. Nghĩ vậy.
. Nó đành làm theo…
Chiếc xe lăn bánh.
. Nó ngồi im lặng.
. Phút chốc, hắn lại nhìn nó, rồi nhìn vết thương của nó…
“.
. Phải chăng ác quỷ cũng biết quan tâm…?”