Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
“Cái gì? Bố tôi bị thương?”, Quân Tường ngay lập tức quay đầu lại, khí thế như sóng biển.
Kể cả Trần Nộ có kinh nghiệm chiến đấu sa trường nhưng cũng không đỡ được khí thế lúc này của Quân Tường.
Anh ta không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
Sau đó chắp tay, cẩn thận nói: “Là vệ binh trong nhà truyền tin đến ạ”.
Quân Tường xoay người rời đi, xe ô tô rít lên một tiếng rồi phóng vụt đi.
Năm đó, Quân Tường cãi nhau với bố nên bỏ nhà ra đi.
Xa cách nhiều năm không gặp, giờ nghe thấy bố bị thương thì trong lòng Quân Tường vô cùng sốt sắng, lập tức
phóng xe về nhà luôn.
Về đến nhà, Quân Tường nhìn thấy một tay bố mình bó bột và đang đeo dây trên cổ.
Hai bố con nhìn nhau, Quân Tường nhìn bố mà trong lòng kích động.
Mái tóc bố anh đã bạc trắng, lưng cũng còng hơn, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, thậm chí đôi mắt cũng không còn
minh mẫn như xưa.
Bố nhìn thấy Quân Tường thì cũng có chút kích động, ánh mắt sáng lên nhìn anh một lượt rồi hỏi: “Về rồi đấy à?”
Quân Tường chỉ gật đầu.
Bố Quân bật cười, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!
”
Bố mẹ anh đều không phải những người hay nói, thấy con trai về là mãn nguyện lắm rồi. Tất cả chỉ nghĩ đến con trai,
ngay cả vết thương trên tay cũng không còn đau nữa.
“Bố ơi! Đây là sao ạ?”, Quân Tường chau mày hỏi.
Cánh tay của bố Quân vừa nhìn đã biết là gãy xương nhưng bố anh chỉ đến nhà cô thôi mà, sao lại bị thương được?
“Lúc bố con về, mải suy nghĩ quá nên bị xe đâm”, mẹ Quân ở bên cạnh vừa sửa sang lại quần áo cho bố Quân vừa
nói với Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự xót xa.
“Cũng may có một cô gái ở bên cạnh kéo bố con một cái, nếu không thì bố con đã bị đâm bay ra ngoài rồi”, mẹ Quân
nói với vẻ may mắn.
“Ố? Cô gái đó ở đâu ạ?”, người đã cứu bố mình thì tất nhiên Quân Tường sẽ coi là ân nhân nên vội hỏi mẹ về cô gái
đó.
“Vì kéo bố con một cái nên cô gái đó cũng bị ngã, đang ở trong phòng sửa sang lại quần áo”, mẹ Quân chỉ vào trong
phòng rồi nói với Quân Tường.
“Bố ơi! Đâm vào bố là xe gì ạ?”, Quân Tường đè nén tức giận, hỏi.
“Là xe thể thao của Thôi Hoan. Các người đừng đi tìm nữa, hắn ta quen thói hống hách rồi. Hiện giờ người không
sao là may rồi”, ở trong phòng truyền lại giọng nói trong veo.
Giọng nói còn mang theo sự dịu dàng nhẹ nhàng của vùng đất Giang Nam.
Quân Tường quay đầu lại thì lập tức đơ người ra.
Chinh chiến lâu năm nhưng chưa bao giờ Quân Tường lại thất thần như lúc này.
“Khương… Khương Hân?”
Bởi vì người con gái trước mặt này chính là Khương Hân, vợ chưa cưới của anh.
“Anh nói ai cơ?”, sắc mặt cô gái đờ đẫn, có chút hiếu kỳ nhìn Quân Tường.
Biểu cảm này vẫn như xưa, vì vậy Quân Tường lên trước nhìn cô gái rồi nói: “Hân Hân! Là anh đây…”.
“Hân Hân gì? Có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Cô gái lùi về sau, nói với Quân Tường.
Quân Tường nhìn khắp người cô gái một lượt.
Đôi lông mày cong cong, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ tò mò, lông mày dài chớp chớp, mũi cao thẳng, môi tô son
quyến rũ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh hút mắt vô cùng.
Giữa hai hàng lông mày lộ ra khí chất thần tiên, giống như tiên nữ hạ phàm, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp
đến nao lòng.
Cộng với chiếc váy trắng đầy khí chất, hoàn toàn giống với dáng vẻ của Khương Hân.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Làm sao không phải là Hân Hân được?”
“Chắc anh nhận nhầm người rồi. Tôi tên là Trần Nhã, chứ không phải là Hân Hân mà anh đang tìm”.
Quân Tường nhìn kỹ một lượt, nhìn thật kỹ cô gái này.
Cuối cùng anh phát hiện ra có một điểm nhỏ không giống, Khương Hân là mắt đan phượng còn cô gái tên Trần Nhã
này là mắt hoa anh đào.
Nhưng ngoài điểm này ra thì hai người dường như không có gì khác nhau cả.
Thậm chí cả tư thế đứng hoặc những biểu cảm cũng hoàn toàn giống nhau.
Hy vọng của Quân Tường lập tức bị dập tắt. Anh thở dài rồi nhìn Trần Nhã, ánh mắt chứa đựng sự áy náy, nói: “Xin
lỗi! Tôi nhận nhầm người”.
“Không sao đâu! Anh… Cũng đừng quá đau lòng”, Trần Nhã nhìn ra sự thất vọng trong mắt Quân Tường nên cũng
có chút xót xa. Nhưng hai người lần đầu gặp mặt nên cô ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ an ủi một câu.
“Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Trần Nhã quay đầu lại, nhìn bố Quân rồi chậm rãi nói.
Dường như vẫn còn chút lo lắng cho bố Quân nên cô ta lập tức nói: “Bác nhớ thay thuốc, đừng uống rượu đấy”, nói
xong cô ta mới rời khỏi nhà họ Quân.
Đúng là cô gái dịu dàng tốt tính, chỉ tiếc cô ta không phải là Khương Hân.
Quân Tường thở dài một hơi, trong lòng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trước đó, sự xuất hiện của Trần Nhã khiến trái tim vốn bình lặng của anh như dậy sóng. Vì vậy, lúc Trần Nhã rời đi
anh cũng không biết.
Đúng là không ai hiểu con bằng bố, bố Quân nhìn Trần Nhã, sau đó lại nhìn Quân Tường mà thở dài một cái rồi lắc
đầu.
“Trần Nộ!
”, Quân Tường dường như nhớ tới gì đó, sau đó ngẩng đầu nói.
Trần Nộ đứng cách 2m lập tức từ bên ngoài sân chạy vào.
“Đi điều tra một chút về gia cảnh của Trần Nhã và mối liên quan với Khương Hân. Còn cả tên Thôi Hoan kia có lai lịch
như nào nữa?”
“Tuân lệnh!
”, Trần Nộ nhận lệnh rồi rời đi.
Quân Tường hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng Trần Nhã rời đi. Túi xách hàng hiệu của cô ta vì cứu bố mình mà bị
mài hỏng nhưng Trần Nhã vẫn không nói gì. Đúng là cô gái lương thiện.
Anh đưa bố mình đi kiểm tra rồi cho bệnh viện xử lý vết thương. Cánh tay bị gãy xương thì lúc này đã băng bó,
dưỡng thương một thời gian là khỏi.
Đến tối, Trần Nộ đã điều tra ra và đi vào trong nhà.
“Anh Tường! Đã điều tra được rồi”.
Quân Tường chau mày lại, bởi vì tốc độ điều tra thật sự quá chậm.
Trần Nộ nhìn ra cảm xúc của Quân Tường nên lập tức khom người chắp tay nói: “Anh Tường! Người của chúng ta ở
thành phố Thiên Nam vốn rất ít, cộng với việc hiện giờ chỉ có thể huy động vệ binh nên…”.
Quân Tường gật đầu nói một câu: “Tôi biết rồi”.
Dù sao cũng không còn là thống soái vô song nữa nên Trần Nộ có thể huy động tất cả lực lượng và làm được như
này đã là rất tốt rồi.
“Nói đi!
”
“Trần Nhã được mọi người gọi là người đẹp số một thành phố Thiên Nam, là con gái của nhà họ Trần, một gia tộc
nhỏ ở Thiên Nam. Nhưng lúc này nhà họ Trần đang gặp chút sóng gió. Có một số gia tộc muốn lấy Trần Nhã, chắc là
làm vợ lẽ với ý đồ nuốt trọn tài sản nhà họ Trần chăng? Nhưng gia chủ nhà họ Trần không đồng ý nên đang chuẩn bị
chọn người ở rể để chặn mưu đồ của mấy gia tộc này”.
“Theo như điều tra thì Trần Nhã và nhà họ Trần không có liên quan gì đến cô Khương cả. Thuộc hạ đoán, chỉ là ngoại
hình giống nhau thôi”.
“Thôi Hoan cũng thuộc gia tộc nhỏ ở thành phố Thiên Nam. Thôi Hoan đã có hai vợ rồi, định lấy Trần Nhã làm vợ lẽ
tiếp nhưng bị nhà họ Trần từ chối, vì chúng muốn nuốt trọn nhà họ Trần”.
Quân Tường gật đầu với ý là mình đã hiểu. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng: “Ánh trăng vẫn như năm
xưa, liệu người còn giống năm đó không?”
“Ở rể à? Thú vị đấy…”.