Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
“Thật là một thanh niên kiêu ngạo”.
Bên trên sảnh đấu giá, trong một căn phòng bí mật, Tiết Luân và Tạ Vũ Đình nhìn xuống tất cả những chuyện xảy ra
dưới sảnh qua một tấm thủy tinh đặc biệt.
Tạ Vũ Đình cười gượng: “Nếu ông thật sự là rồng thì sẽ quan tâm sự sống chết của mấy con giun trong bùn ư?”
Tiết Luân cũng gượng cười, hai người nhìn nhau không nói gì.
“Đừng nói những người khác, ngay cả cái người cao to kia chúng ta cũng không động vào được”.
Tạ Vũ Đình chỉ Trần Nộ.
“Lôi Thiên Minh thuộc cảnh giới thứ 3 của võ đạo mà cậu ta chỉ cần dùng một tay đã xử được hắn!
”
Khuôn mặt Tiết Luân lộ vẻ sầu não: “Người như vậy sao lại đến Thiên Nam?”
“Không cần quan tâm nhiều như vậy, cứ kết hợp khiêm tốn với cậu ta là được”.
“Đầu tiên là nhà họ Dương, sau là nhà họ Lôi… Hai nhà này cùng tấn công thì chúng ta có chống nổi không?”, Tiết
Luân nghi hoặc.
“Tôi đến nói chuyện với nhà họ Lôi, ông đến nói chuyện với nhà Dương, lúc quan trọng thì giúp đỡ lẫn nhau vậy”.
Tạ Vũ Đình vuốt sống mũi, vẻ mặt chán nản nói.
“Nhưng nếu là người khác thì ai tin?”
“Thế biết phải làm sao? Chúng ta còn không biết thân phận của cậu ta!
”
Tạ Vũ Đình và Tiết Luân đều cau mày, vẻ mặt buồn khổ.
“Dao phẫu thuật”.
Quân Tường nói, Bạch Tiểu Hoàng lập tức đưa dao cho anh.
Lúc Quân Tường cầm lấy con dao, mắt Bạch Tiểu Hoàng sáng lên.
Trình độ y học của một người đến đâu, khi tiếp xúc với bệnh nhân sẽ lộ ra ngay.
Quân Tường vừa chạm vào con dao phẫu thuật.
Khí chất toàn thân anh đã hoàn toàn thay đổi.
Tay anh cầm chặt con dao rồi bắt đầu đâm xuống.
Đôi tay uyển chuyển, không hề do dự mà rạch ngực ra!
Trong lĩnh vực y học, Quân Tường thành thạo nhất là châm cứu, Trung y, sau đó đến phẫu thuật.
Lúc mới tòng quân, anh là quân y của chiến khu.
Điều kiện để phẫu thuật còn tệ hơn nơi này gấp nhiều lần.
Từ đó mài giũa sự vững vàng cho đôi tay anh.
Cùng với tốc độc phẫu thuật nhanh chóng.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn Quân Tường đưa lưỡi dao, hai tay lướt nhanh trong không trung.
Như thể không phải anh đang làm phẫu thuật.
Mà đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật.
“Máy cầm máu”.
“Nhíp”.
Bình tĩnh, chính xác.
Quân Tường khi phẫu thuật thì trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Trông anh càng thêm nghiêm túc.
Hơn nữa còn có phong thái của một học giả.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn động tác lưu loát của Quân Tường thì không khỏi mê mẩn.
Nhà họ Bạch có truyền thống làm nghề y nhưng đa phần là theo Trung y.
Chỉ có những người trẻ tuổi thế hệ này mới tiếp xúc với Tây y.
Nhưng cả nhà họ Bạch không ai có được phong thái như anh.
Anh làm phẫu thuật vô cùng thành thạo.
Thậm chí các bác sĩ riêng nhà họ Tiết chạy đến, nhìn thấy kỹ thuật của anh thì ai nấy cũng phải gật đầu, ánh mắt lộ
vẻ ngưỡng mộ.
Phẫu thuật cho hai người mà chưa đến một tiếng, Quân Tường đã làm xong.
Khâu lại vết thương xong, anh quay đầu nhìn bác sĩ tư nhà họ Tiết.
“Những chuyện còn lại giao cho mọi người”.
“Vâng”.
Quân Tường cởi găng tay ra rồi rửa tay.
Sau đó anh vừa lau tay vừa đi về phía Lôi Thiên Minh.
Tất cả các khách mời bao gồm cả Tiết Đào và Trần Nhã đều thở dốc.
Ai nấy cũng nhìn Quân Tường.
Anh mặc bộ vest đen, khoác áo choàng bên ngoài, đường nét cơ thể rõ ràng.
Chỉ là anh mang theo vẻ mặt âm trầm, bước từng bước về phía Lôi Thiên Minh.
“Mày có biết hôm nay tao đã định tha cho mày?”
Quân Tường trầm giọng.
Lôi Thiên Minh đã đau đến mức đổ đầy mồ hôi như thể vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Anh là ai?”, trong miệng hắn ta toàn là răng, khi nói chuyện đã tiêu tốn hết tất cả sức lực của hắn ta.
“Người muốn mạng mày”.
“Tôi chỉ đánh hai tên vệ sĩ bị thương mà anh đã muốn lấy mạng tôi, như vậy cũng quá ngang ngược đi?”, Lôi Thiên
Minh đau đến muốn ngất đi.
“Ai bảo mày đánh lính của tao!
”
Quân Tường híp mắt, khí thế đột nhiên trở nên hung tàn.
Ánh mắt Trần Nộ lộ vẻ kích động.
Đây mới là biểu hiện của chiến tôn khi lên chiến trường!
Ngạo nghễ như rồng như hổ!
Kiêu ngạo không gì sánh được!
Không coi ai ra gì!
Từ cổ chí kim, trải dài tám cõi.
Chỉ có chiến tôn tuyệt thế vô song!
Rầm!
Quân Tường đạp thẳng vào ngực Lôi Thiên Minh.
Lôi Thiên Minh phun ra một ngụm máu.
Hắn ta cứ thế tắc thở.
Tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Đây là gia chủ nhà họ Lôi đấy!
Muốn giết thì giết? Không sợ nhà họ Lôi đuổi giết ư?
Quân Tường cầm lấy cuốn sách “Đại diễn y học” mà Tiết Đào đưa cho rồi rời đi.
Trần Nộ và Trần Nhã lần lượt theo sau.
Cả hội trường rúng động!
Thậm chí gia chủ một số nhà còn không dám nhìn thẳng vào Quân Tường.
Đây là chỗ dựa của nhà họ Trần ư?
Chẳng trách hiệp hội thương mại Kim Vận lại nhượng bộ như vậy.
Trần Nhã cứ thế làm phó hội trưởng hiệp hội.
Tất cả gia chủ các nhà không khỏi cảm thán.
Kẻ mạnh là chân lý.
Quân Tường chậm rãi rời khỏi tòa nhà Kim Vận, Bạch Tiểu Hoàng do dự một lát rồi cũng đi theo.
“Anh gì ơi xin dừng bước”.
Giọng nói của Bạch Tiểu Hoàng rất quyến rũ khiến ai nấy cũng động lòng, trái tim ngứa ngáy.
Quân Tường dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo khiến Bạch Tiểu Hoàng sững lại.
Cô ta xuất thân con nhà làm nghề y, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp nên dù đi đến đâu cũng được người khác vây
quanh.
Nhưng…
Ánh mắt Quân Tường nhìn cô ta hoàn toàn bình thản, không có tý tình cảm nào.
Điều này khiến Bạch Tiểu Hoàng hơi khó chịu.
Lại nghĩ đến cảm giác khi anh nạt cô ta lúc trước.
Bạch Tiểu Hoàng nhất thời cảm thấy có một luồng điện chạy khắp toàn thân.
“Tôi…”
“Không rảnh để nói chuyện”.
Quân Tường đi luôn.
Bạch Tiểu Hoàng đứng nguyên tại chỗ nhìn anh lên xe, ánh mắt tràn ngập tình ý.
“Vậy mà lại từ chối mình…”
Bạch Tiểu Hoàng cắn môi trông vô cùng quyến rũ.
Sau khi lên xe, Quân Tường đưa Trần Nhã về trước rồi mới về nhà mình nghỉ ngơi.
Nhưng.
Rất nhiều người ở thành phố Thiên Nam đều mất ngủ.
Tin tức Trần Nhã trở thành phó hội trưởng hiệp hội thương mại Kim Vận trong thời gian ngắn đã lan ra khắp cả thành
phố.
Gia chủ nhà họ Lôi – Lôi Thiên Minh.
Cậu chủ nhà họ Dương – Dương Phàm.
Đều chết ở tòa nhà Kim Vận.
Hội trưởng và phó hội trưởng ban chấp hành hiệp hội Kim Vận đến nhà họ Dương và nhà họ Lôi ngay trong đêm.
Nhà họ Lôi tỏ vẻ một điều nhịn chín điều lành.
Nhà họ Dương tuyệt đối không bỏ qua.
Sáng ngày hôm sau.
Khu nhà họ Dương bị san bằng…
Gần một trăm người nhà họ Dương không biết kết cục thế nào.
Cả thành phố Thiên Nam đều bắt đầu lan truyền truyền thuyết về Quân Tường.
Nhưng anh tên gì, đến từ đâu, thế lực ra sao.
Không ai biết.
Có người nói anh là con trai của ông lớn ở thủ đô!
Có người nói anh là cậu chủ Thiên Môn.
Lại có người nói anh là chiến tướng trong quân đội!
Tin tức nhiễu loạn, ai cũng không biết đâu là thật đâu là giả.
Chỉ biết thành phố Thiên Nam lại thêm một người tàn nhẫn!
Thậm chí còn tàn nhẫn, ngông cuồng hơn cả những người tàn nhẫn nhất.