Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Quân Tường quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người cậu của Thương Cuồng.
Trên người anh toát ra khí thế mạnh mẽ bừng bừng, phẫn nộ cực điểm.
"Tùy ý làm bậy như vậy, ông có thấy xứng đáng với bộ quân trang trên người mình không?"
Giọng nói Quân Tường lạnh như băng, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí.
Quân trang để bảo vệ đất nước, thiêng liêng không gì sánh bằng, đám người này mặc quân trang mà làm những việc
như thế này, đây thật sự là một điều sỉ nhục đối với những người quân sĩ Võ Quốc!
Trần Nộ ở bên cạnh đi tới trước mặt Quân Tường.
"Thật là gan chó lớn mật!
"
Cậu của Thương Cuồng - Uông Khải liền tức giận, siết chặt tay thành quả đấm.
"Tôi là Chiến hiệu 5 sao Võ Quốc, chỉ huy của quân khu Thiên Nam, các anh lại dám dùng vũ lực với tôi!
"
"Ông là cái thá gì? Ông mà đòi xứng với hai chữ chỉ huy ư?", Trần Nộ lấy quân hàm và huân ***
Chương từ trong túi, đeo
lên vai và trước ngực.
Sáu ngôi sao sáng ngời rực rỡ.
"Chiến khu Đại Bắc, Sĩ quan đặc chủng, Chiến tướng 6 sao Trần Nộ".
Quân Tường chỉnh đốn lại ống tay áo, chỉ tay về phía Trần Nộ rồi lại nhìn về phía Uông Khải: "Ông nói xem anh ta có
dám đánh ông hay không?"
Cơ thể Uông Khải và Thương Thanh Đế đồng loạt cứng đờ.
Vẻ hung hăng vênh váo trên khuôn mặt lập tức bị đóng băng, biểu cảm có chút đờ đẫn.
Hoang mang, kinh ngạc, bối rối.
Hàng loạt biểu cảm hiện ra trên khuôn mặt của Uông Khải.
Sau đó run rẩy chào Trần Nộ theo nghi thức quân đội.
"Chào Chiến tướng!
"
Uông Khải có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, làm sao một Chiến tướng cao cấp lại tới thành phố Thiên Nam này
cơ chứ!
Hơn nữa đây còn là phía trên vùng sát biên giới!
Nhân vật tầm cỡ này, đáng lẽ phải thông báo cho chỉ huy trưởng cao nhất vùng, sau đó rải nước khắp đường phố để
toàn bộ người của thành phố Thiên Nam cùng nhau đi theo tiếp đón mới phải?
Chiến tướng!
Chiến tướng 6 sao ở Võ Quốc bây giờ có bao nhiêu?
Sao có thể bị chính mình thay thế tấm sắt.
Uông Khải lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Nhìn sang bên cạnh Quân Tường đang ung dung ngồi ở đó, Uông Khải càng thêm run rẩy sợ hãi.
Có thể làm cho một chiến tướng 6 sao cam tâm tình nguyện làm người hầu, phải là nhân vật tầm cỡ như thế nào?
Chiến tướng Định Viễn 7 sao? Hay là Chiến tướng Trấn Quốc 8 sao?
Thế nhưng Uông Khải có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra.
Người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn ở đây chính là Chiến thần thiên tôn 9 sao độc nhất vô nhị của Võ
Quốc.
Chiến thần duy nhất!
"Quân đội là nơi cho gia đình ông lộng hành sao?", Quân Tường khẽ ngẩng đầu lên, đánh giá Uông Khải.
Nhưng sự phẫn nộ trong mắt anh như sóng biển ngập trời, điên cuồng cuộn trào mãnh liệt.
Uông Khải vội vã lắc đầu: "Không phải không phải không phải".
"Vậy vì sao, Nhà họ Thương xảy ra chuyện, ông liền lập tức xuất hiện ở đây?"
Uông Khải đầu đầy mồ hôi lạnh, vã ra như tắm, đứng trơ tại chỗ, không biết nên nói cái gì mới phải.
“Thành phố Thiên Nam tuy nằm tại nội địa của Võ quốc, cũng chưa từng trải qua chiến sự cùng với khu quân sự
đóng giữ tại Thiên Nam, nhưng các người lại như thế này?”, Quân Tường không lớn tiếng, nhưng lời nói nặng nề tựa
như hàng nghìn cân chữ nã vào tai của Uông Khải.
"Võ Quốc được xây dựng hàng trăm năm, biên giới Đại Bắc và Đại Đông luôn có xung đột với đế quốc, biết bao nhiêu
chiến sĩ đã gục ngã đổ máu nơi biên thùy".
"Để đổi lấy hòa bình hạnh phúc cho nội địa Võ Quốc".
"Còn ông, lại ngang nhiên lộng hành, coi trời bằng vung!
"
Quân Tường vừa nói, cơn thịnh nộ trong đôi mắt anh càng ngày càng nồng đậm.
Các đốt ngón tay dùng sức gõ mấy cái trên mặt bàn.
"Ông thật đáng chết".
Uông Khải khom lưng tại chỗ, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Trần Nộ liền mở miệng nói: "Hiện tại tôi sẽ tiếp quản vị trí của ông, lập tức giao quân lệnh".
Uông Khải lùi lại phía sau: "Đây là quân khu Thiên Nam, anh không phải chỉ huy quân sự của tôi, anh không có quyền
lấy đi quân lệnh".
"Hừ...
.
"
Đôi mắt của Quân Tường tỏa ra sát khí, lấy từ trong ngực ra một khẩu súng lục.
Đạn đã lên nòng.
Pằng!
Một phát súng bắn trúng vào đầu gối của Uông Khải.
Cơ thể Uông Khải trong nháy mắt đổ rầm xuống mặt đất.
Thổi nòng súng còn vương đầy khói, Quân Tường mở miệng nói: "Bây giờ ông có thể giao quân lệnh rồi chứ?"
Uông Khải nằm trên mặt đất, nhìn vào bắp đùi vừa bị bắn của mình.
Khuôn mặt đau đớn, dữ tợn nói: "Dù tôi có làm sai thế nào, anh cũng không thể trực tiếp trừng phạt một Chiến hiệu 5
sao, tôi sẽ kiện anh ra tòa án quân sự!
"
"Ồ? Vậy ư?", Quân Tường lại nổ súng!
Pằng!
Một phát súng khác khiến cho đầu gối còn lại của Uông khải cũng bị xuyên thủng.
"Chiến tôn bớt giận".
Trần Nộ nhìn thấy cơn thịnh nộ trong mắt Quân Tường lập tức lên tiếng.
Quân Tường lắc đầu, nhìn Uông Khải, rồi quay lại nhìn Thương Thanh Đế.
"Quỳ xuống!
"
Giọng nói chưa đầy sự uy nghiêm, mang theo khí chất cao quý của một bậc bề trên.
Thương Thanh Đế lập tức mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Nhà họ Thương hoành hành ngang ngược, hung hăng càn quấy, hôm nay tôi đã biết được mọi chuyện", Quân
Tường chậm rãi mở miệng.
"Bởi vì việc làm ăn của gia tộc, chưa nói đến việc cạnh tranh không lành mạnh, mà tập đoàn còn giở thủ đoạn nham
hiểm với các tập đoàn khác, cho dù phải đổ máu cũng vẫn làm".
"Thiên hạ đại loạn đều bởi vì lợi ích mờ mắt".
Sát khí trong đôi mắt Quân Tường dần dần ngưng tụ.
"Nhưng là một người lính, không đi bảo vệ quốc gia, Nhà họ Thương các người lại hống hách lộng hành.
.
.
"
"Thương Thanh Đế, Uông Khải đều đáng chết!
"
Quân Tường càng nói càng tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
"Khụ khụ.
.
.
"
Những vết thương do hai con người này đè ép cộng thêm cơn thịnh nộ của Quân Tường đang cuộn trào.
Quân Tường ho khan, máu tươi từ khóe miệng bắt đầu rỉ ra.
"Chiến tôn!
", nét mặt Trần Nộ lập tức căng thẳng.
Quân Tường vừa muốn nói, trong ngực cảm thấy một cỗ ngọt ngào, vết thương cũ trong cơ thể phát tác, một búng
máu tươi liền phun ra.
Sắc mặt tái xanh.
Anh lập tức nhắm mắt lại, kìm nén vết thương của mình.
Nhưng càng kìm nén, Quân Tường càng rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Quân Tường.
Nét mặt của Trần Nộ trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Anh ta quay đầu lại, gọi điện cho chỉ huy quân sự của Uông Khải.
"Tôi là Chiến tướng 6 sao Trần Nộ, quân khu Thiên Nam, lập tức điều năm đại đội binh lực tới Nhà họ Thương!
"
Ánh mắt Trần Nộ lạnh băng nhìn về phía Thương Thanh Đế và Uông Khải.
"Nếu Chiến Tôn có mệnh hệ gì, toàn bộ Nhà họ Thương và cả gia đình Uông Khải đều phải chôn cùng!
"
.
.
.
Ngay ngày hôm ấy, Thiên Nam được phen chấn động!
9h15p tối, Bạch Tiểu Hoàng - thế hệ trẻ của thế gia y học nhà họ Bạch, tiến vào nhà họ Thương.
9h19p, Trần Nhã - Chủ nhân của nhà họ Trần thông báo cho toàn bộ nhà họ Trần thu thập dược liệu quý hàng nghìn
năm.
10h đúng, Hiệp hội thương mại Kim Vận sử dụng toàn bộ lực lượng, thu mua dược liệu quý giá!
11h đêm, phi cơ Đệ Tranh Long Chiến hạ cánh xuống Thiên Nam, khu quân sự Đại Bắc, Dương Si -Chiến tướng
Định Viễn 7 sao, Quách Điên -Chiến tướng 6 sao cùng đi vào nhà họ Thương.
12h đêm, Hoa Thanh Vân - Đại gia chủ Nhà họ Hoa kiêm thế gia y học Võ Quốc, nhanh chóng tiến vào nhà họ
Thương!
Nửa đêm rạng sáng, quan chức thành phố Thiên Nam đã bí mật đến chùa Linh Hoa ở thành phố Thiên Nam để cầu
nguyện cho Quân Tường.
Quỳ gối trước các vị thần Phật, quan chức chính quyền thành phố Thiên Nam đã thành tâm tụng kinh suốt đêm.
.
Anh ta biết.
Nếu như đêm nay sát tinh không tỉnh dậy.
Đừng nói là thành phố Thiên Nam, toàn bộ Võ Quốc.
Thiên Đô cũng sụp đổ hơn nửa!