Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Đối với loại tép riu như Chu Hạo thì Quân Tường chẳng có hứng thú so đo.
Anh liếc một cái cũng đủ khiến hắn tè ra quần.
Ra khỏi Thanh Tước sơn trang, Quân Tường lái xe đưa Đào Hoa dạo quanh thành phố Thiên Nam.
Mấy năm trước anh vẫn luôn ở biên cảnh.
Cả ngày đều phải sống trong mưa bom bão đạn.
Bây giờ mới có thời gian nhàn nhã để bước chậm lại, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Quân Tường đột nhiên có cảm giác khác lạ.
Đời người biến đổi khôn lường.
Chỉ trong chớp mắt.
Thế gian này quả thực đáng sống.
“Chiến tôn”, Đào Hoa lấy máy tính của mình ra rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Quân Tường quay sang: “Sao vậy?”
“Tin tức chúng ta tung lên mạng hôm nay bắt đầu có hồi đáp rồi”.
“Ừ?”, anh quay sang nhìn Đào Hoa.
“Vài năm trước có người từng gặp tôn hậu”.
“Ai? Gặp ở đâu?”, Quân Tường cau mày.
Đào Hoa tiếp tục nói: “Ở trong tòa thành trên trời nhưng hắn chỉ thấy quân hậu lên một chiếc xe Sedan màu đen, còn
xe gì, biển số xe bao nhiêu thì hắn không nhớ”.
Quân Tường híp mắt: “Sao hắn lại nhớ rõ như vậy?”
“Bởi vì lúc đó quân hậu đang khóc, trên tay còn có vết thương vì thế ấn tượng rất sâu sắc”.
“Chúng tôi đã bắt đầu điều tra tất cả các camera xung quanh trong một năm trở lại đây, sau đó từ từ chọn lọc nhưng
cần có thời gian”.
Đào Hoa nhìn tin tức trong máy tính của mình rồi nói.
Quân Tường đánh tay lái đi về phía tòa thành trên trời.
Khương Hân khi đó rốt cuộc đã tuyệt vọng đến mức nào.
Vì sao cô lại rời khỏi thành phố này?
Tất cả những điều này đều không rõ ràng, chỉ có thể điều tra từng chút một.
Quân Tường dừng xe rồi đứng tại quảng trường phía dưới tòa thành.
Anh chắp tay sau lưng nhìn dòng người qua lại.
Quân Tường thở dài.
“Hân Hân, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Anh tự nói thầm trong lòng rồi quay sang nhìn Đào Hoa.
“Mau chóng điều tra, sử dụng tất cả những gì có thể”.
Đào Hoa lập tức gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Quân Tường bước đi trên quảng trường.
Lại bị tiếng đàn hấp dẫn.
Cách đó vài trăm mét, một đôi nam thanh nữ tú đang đứng trên sân khấu.
Hai người ngồi khoanh chân, trước mặt đều có đặt cổ cầm.
Hai người đều mặc trang phục cổ đại, bên dưới có tới mười mấy người vây xem.
Khuôn mặt ai nấy đều hưng phấn mà nhìn lên bục, hai người này hẳn là ngôi sao nào đó.
Cô gái mặc cổ phục màu trắng, vạt váy bay bay, cả người tỏa ra khí chất như tiên nữ.
Chàng trai bên cạnh cũng khá đẹp trai, chỉ là khuôn mặt tô son trát phấn, trông có hơi ẻo lả.
Thấy Quân Tường có vẻ tò mò, Đào Hoa mới nói: “Hai người này là diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện nay, tên là Diệp
Chỉ và Tiêu Khôn”.
Quân Tường hứng thú: “Cô cũng biết thì hẳn phải rất hot”.
Đào Hoa mỉm cười: “Hai năm nay dù là điện ảnh hay truyền hình thì bọn họ đều nổi tiếng nhất, không muốn biết cũng
không được”.
Quân Tường gật đầu nhìn lên sân khấu biểu diễn.
Tiếng đàn du dương.
Âm thanh bắt đầu dồn dập.
Quân Tường vốn định quay đi thì đột nhiên khựng lại, sau đó quay đầu nhìn lên sân khấu.
“Đại hoàng định ba vân long khúc”.
Khúc nhạc này vốn là “khúc đại hoàng” mà trước đây Khương Hân viết.
Sau này Quân Tường sửa lại trở thành khúc nhạc nam nữ cùng hợp tấu, sau một lần biểu diễn trong quân doanh thì
ca khúc này truyền ra khắp cả nước.
Ca khúc mở đầu thì mềm mại uyển chuyển, đoạn sau lại có tiết tấu dồn dập như vó ngựa xông pha nơi chiến trường.
Vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.
Sự chuyển đổi khéo léo linh hoạt.
Là khúc nhạc đàn tranh hiếm có kết hợp được cả trữ tình lẫn hào hùng.
Cô gái tên Diệp Chỉ này mặc dù kỹ thuật đàn bình thường nhưng ít nhất cũng hòa cả cảm xúc vào.
Tiếng đàn thanh thoát mềm mại.
Tiếng nhạc như vẽ lên một bức tranh trước mặt mọi người.
Quân Tường chậm rãi gật đầu, hiếm ai có thể nắm bắt được tình cảm trong khúc nhạc này như thế.
Nhưng lúc đến phiên người con trai đàn thì anh lại cau mày.
Lúc hòa âm, mở đầu âm thanh đáng lẽ phải như dòng suối vọt qua khe núi.
Cả khúc nhạc trở nên linh động, sục sôi.
Nhưng nam minh tinh Tiêu Khôn này khi đàn lên lại mang vẻ yếu đuối.
Cả khúc nhạc không có được sự hào hùng khi lên chiến trường mà lại ủy mị, ưỡn ẹo.
Khiến người nghe rất khó chịu.
Nhưng cho dù vậy vẫn có vô số cô gái dưới sân khấu kêu gào như điên.
Tiêu Khôn cũng mỉm cười, trông càng thêm ẻo lả.
Quân Tường nhíu chặt mày.
Một khúc nhạc bày tỏ sự mạnh mẽ của người lính cùng dịu dàng của người phụ nữ lại biến thành ủy mị, chả ra sao.
Anh lập tức lạnh mặt, chen vào đám người.
Quân Tường đẩy bảo vệ ra, bước thẳng lên sân khấu.
Anh bước đến trước mặt Tiêu Khôn, đạp nam minh tinh ẻo lả này sang một bên.
Còn vì sao không ra tay là vì anh cảm thấy ghê tởm.
Dưới sân khấu lập tức trở nên hỗn loạn, tất cả khán giả đều ngây ra.
Không biết sao lại có người đột nhiên xông lên sân khấu, đá thần tượng của bọn họ ra.
“Anh là ai? Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu?”, Tiêu Không nhất thời hét lên.
Nhưng tất cả bảo vệ đã bị Đào Hoa ngăn lại.
Quân Tường chậm rãi ngồi xuống trước cổ cầm, sau đó nói.
“Tinh túy của “Đại hoàng định ba vân long khúc” là ở chỗ kết hợp lãng mạn cùng hào sảng, vừa có khí phách nam nhi
tung hoành chiến trường, vừa có tình cảm nhớ nhung của người vợ kết tóc nơi quê nhà”.
“Hồng trần cuồn cuộn, đợi người trở về”.
“Võ ngựa dồn dập, đợi ta quay lại”.
Anh nhìn Tiêu Khôn: “Cậu có biết cậu đàn như vậy là sỉ nhục ca khúc này không?”
Quân Tường vừa nói vừa bắt đầu đàn.
“Chờ ta chinh chiến lập công danh, hứa sẽ cùng người quy ẩn”.
“Chời người trang điểm tô son, cùng người bên nhau đến già”.
Quan Tường thẳng lưng, lập tức vào guồng.
Tiếng đàn thánh thót vang lên, nhất thời khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Tiếng đàn như dòng sông róc rách chảy.
Diệp Chỉ bên cạnh cũng vô thức đàn theo.
Hai tiếng đàn bắt đầu hòa vào nhau.
Một bên dịu dàng, thanh thoát thể hiện tâm trạng của người con gái chờ lang quân, chờ chàng chinh chiến trở về sẽ
đến cưới mình.
Một bên lại mạnh mẽ mang theo khí khái của nam nhi xông pha chiến trường nhưng vẫn nhớ phải trở về quê hương,
mang theo sính lễ rước nàng về làm vợ.
Tiếng đàn rung động lòng người khiến ai nấy cũng phải chìm đắm trong đó.
Dường như ai cũng biến thành người đàn ông xông pha nơi trận mạc.
Liều mình nơi chiến trường chỉ vì trở về quê nhà rước người con gái về làm vợ.
Quân Tường càng đàn thì càng rung động.
Anh như thể hòa mình vào trong ý cảnh của khúc nhạc, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.
Phựt.
Dây đàn đứt, tiếng đàn cũng dừng lại.
Quân Tường chậm rãi hoàn hồn nhìn chiếc đàn đứt dây mà thầm nhủ.
“Chinh chiến bao năm, anh đã trở thành thống soái một phương, quân lâm thiên hạ”.
“Nhưng Khương Hân, em đang ở đâu?”