Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Chương 1 - Nhà Họ Tôn Không Cần Tồn Tại Nữa!
Chương 2 - Ông Không Xứng!
Chương 3 - Khương Hân Đã Gả Cho Người Khác Rồi
Chương 4 - Đi Chết Đi!
Chương 5 - Bố Xin Lỗi!
Chương 6 - Sống Không Bằng Chết!
Chương 7 - Đến Lượt Cô Rồi!
Chương 8 - Hất Tro Cốt Đi
Chương 9 - Hôm Nay Anh Trả Thù Cho Em!
Chương 10 - Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
Chương 11 - Thêm Năm Mươi Ngàn.
Chương 12 - Thế Lực Ghê Gớm
Chương 13 - Cút Đi Cho Tôi.
Chương 14 - Cô, Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi
Chương 15 - Ông Cảm Thấy, Nhà Họ Tiền Các Người Xứng Đáng Không?
Chương 16 - Tự Tạo Nghiệp Thì Không Được Sống
Chương 17 - Ánh Trăng Giống Năm Đó, Người Còn Giống Năm Xưa?
Chương 18 - Đào Hoa
Chương 19 - Mau Xin Lỗi Đi
Chương 20 - Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới.
Chương 21 - Sao Lại Ngông Cuồng Như Vậy?
Chương 22 - Anh Ở Rể, Tôi Cũng Đồng Ý
Chương 23 - Món Nợ Của Tao Với Mày, Chút Nữa Rồi Tính
Chương 24 - Nước Tương Hơi Mặn.
Chương 25 - Vứt Bỏ Tự Trọng Thì Sẽ Mất Tất Cả.
Chương 26 - Ông Kiêu Ngạo Lắm Cơ Mà, Tiếp Tục Đi Chứ...
Chương 27 - Một Trăm Nhà Họ Thôi Cũng Không Đủ Tư Cách.
Chương 28 - Trên Cử Tinh, Đế Tinh Tử Vi.
Chương 29 - Không Cần Chấp Nhặt Với Loại Người Đó.
Chương 30 - Những Biệt Thự Này, Tôi Mua Hết
Chương 31 - Nói Đi! Anh Muốn Chết Kiểu Gì
Chương 32 - Anh Không Xứng Nói Đạo Lý Với Tôi.
Chương 33 - Có Ai Muốn Cơ Cực Kiếm Ăn Đâu.
Chương 34 - Đều Là Giả
Chương 35 - Thập Tử Nhất Sinh, Hiểu Rõ Cuộc Đời
Chương 36 - Không Đi Đâu Hết
Chương 37 - Hai Trăm Triệu
Chương 38 - Thẻ Này Đã Đủ Chưa?
Chương 39 - Khom Lưng Xin Lỗi.
Chương 40 - Mau Câm Miệng Lại Cho Tôi
Chương 41 - Tôi Bỏ Ra Sáu Tỷ Mà Không Biết Tên Người Đó.
Chương 42 - Đẳng Cấp Quyền Quý
Chương 43 - Ba Thông Tin Chấn Động.
Chương 44 - Hai Nhà Đấu Nhau Rồi.
Chương 45 - Diêm Vương Cũng Không Dám Cướp Người Dưới Tay Tôi.
Chương 46 - Hắn Còn Kêu Nữa Thì Cắt Lưỡi.
Chương 47 - Còn Ngang Ngược, Tàn Nhẫn Hơn Thế.
Chương 48 - Đôi Mắt Hoa Đào Sáng Lấp Lánh.
Chương 49 - Một Bát Tào Phớ
Chương 50 - Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì
Chương 51 - Tôi Chưa Gặp Ai Vô Liêm Sỉ Như Cậu
Chương 52 - Ánh Mắt Của Ác Quỷ
Chương 53 - Chúng Mày Làm Tao Phá Bỏ Nguyên Tắc
Chương 54 - Người Xấu Gõ Cửa.
Chương 55 - Có Biết Chữ Chết Viết Như Nào Không
Chương 56 - Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 57 - Không Chạm Đến Giới Hạn, Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!
Chương 58 - Nhà Họ Bạch Chuyên Chữa Xương Khớp
Chương 59 - Yêu Cầu Đê Tiện
Chương 60 - Hắn Phải Hối Hận Khi Sống Trên Đời Này
Chương 61 - Hôm Nay Mày Nhất Định Phải Chết
Chương 62 - Hắn Có Xứng Kết Bạn Với Tôi Không?
Chương 63 - Kẻ Nào Dám Chỉ Tay Vào Tôi, Kẻ Đó Phải Chết.
Chương 64 - Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã
Chương 65 - Đi Coi Mắt
Chương 66 - Tôi Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cậu
Chương 67 - Thằng Nhóc, Thú Vị Đấy
Chương 68 - Thần Tiên Từ Đâu Đến!
Chương 69 - Ai Cho Anh Lá Gan Đó
Chương 70 - Bị Thương
Chương 71 - Sóng Gió Ngập Trời
Chương 73 - Kẻ Xấu Xa Sẽ Có Ngày Gặp Quả Báo
Chương 74 - Đợi Ta Chinh Chiến Trở Về, Cùng Người Quy Ẩn
Chương 75 - Mong Bố Mau Khỏe Lại
Chương 76 - Đàm Phán Xong Rồi Sao
Chương 77 - Người Cuối Cùng Là Thú Vị Nhất
Chương 78 - Bệnh Này Tôi Chữa Được
Chương 79 - Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Chương 80 - Được! Nhưng Không Cần Thiết
Chương 81 - Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng
Chương 82 - Người Đàn Ông Khiến Nhà Họ Kim Phải Cúi Đầu
Chương 83 - Tự Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
Chương 84 - Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn
Chương 85 - Tao Muốn Mang Mày Thì Diêm Vương Cũng Không Dám Giữ Lại
Chương 86 - Khí Thế Dũng Mãnh Như Hổ
Chương 87 - Trần Nhã Tôi Thật May Mắn
Chương 88 - Hắn Bắt Nạt Tôi
Chương 89 - Hãy Để Tôi Ở Bên Anh, Được Không?
Chương 90 - Con Chó Con Mèo Này Có To Không
Chương 91 - Vận Mệnh Của Cô Ta, Do Cô Ta Tự Quyết!
Chương 92 - Rốt Cuộc Ai Cứng Hơn!
Chương 93 - Hàn Tam Thiên, Tôi Muốn Người Vợ Chưa Cưới Này Của Anh!
Chương 94 - Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh
Chương 95 - Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy
Chương 96 - Kẻ Não Tàn Hết Thuốc Chữa
Chương 97 - Sự Sống Chết Của Mày, Do Người Đó Quyết Định!
Chương 98 - Kiếp Này Gặp Được Anh Đã Là May Mắn
Chương 99 - Nhà Họ Ninh Ngang Nhiên Phách Lối
Chương 100 - Tới Giết Người
Chương 101 - Quá Đáng? Chuyện Quá Đáng Hơn Vẫn Còn Ở Phía Sau Cơ!
Chương 102 - Chấn Động Toàn Thành Phố
Chương 103 - Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!
Chương 104 - Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Chương 105 - Kẻ Nào Dám Ngăn Cản… Sẽ Tiêu Diệt Kẻ Đó!.
Sáng sớm hôm sau, Quân Tường dậy từ sớm và đấu quyền với em trai mình.
Anh cảm thấy sức mạnh của dược liệu trong đan điền như được tăng lên.
Sau khi ăn sáng xong, anh đi về phía địa chỉ mà ông cụ Hàn đưa cho mình.
Có một điều thú vị là, ông cụ Hàn cũng sống trong khu biệt thự Vân Đỉnh này. Vì vậy, Quân Tường mặc quần áo
luyện công đi về phía nhà ông cụ Hàn ở.
Mặc dù cùng khu biệt thự nhưng Quân Tường vẫn đi vòng qua hồ, đi tầm hơn nửa tiếng mới đến địa chỉ mà ông cụ
Hàn đưa.
Anh gõ cửa rồi nhìn thấy ông cụ Hàn đang cầm bình nước tưới hoa.
“Chào ông”, Quân Tường khẽ gật đầu chào hỏi.
Ông cụ Hàn cũng gật đầu lại, nhìn Quân Tường một cái, trong ánh mắt đều là sự tán thưởng.
Người này khí chất phi phàm, sắc mặt ung dung tự tại.
“Tôi đang tưới cây! Cậu đến rồi đấy à”, ông cụ nói.
Quân Tường đi vào bên trong thì phát hiện thiết kế bên trong phòng rất đơn giản, chỉ dùng mấy loại gỗ làm thành đồ
đựng dược liệu.
Anh quét nhìn một lượt thì nhìn thấy tầm năm mươi loại thuốc quý.
Tòa biệt thự này bao gồm cả cầu thang đều trồng các loại cây, xung quanh nhà toàn là màu xanh mát.
Trong phòng phảng ra mùi thuốc khiến người ta cảm thấy tinh thần được thoải mái hơn.
“Sống nửa đời người rồi nên thích những thứ này”, ông cụ Hàn nhìn dược liệu trong nhà mình, nói với giọng tự hào.
Quân Tường gật đầu, nói: “Y thuật của ông được truyền từ đâu ạ?”
Các thế gia y học hiện nay của Võ Quốc, nếu bỏ nhà họ Nhan đã bị diệt ra thì còn có nhà họ Hoa, nhà họ Bạch và cả
nhà Thác Bạt. Nhưng Quân Tường chưa từng nghe thấy nhà họ Hàn.
Ông cụ Hàn thở dài một tiếng, nói: “Tổ tiên nhà tôi có liên hôn với nhà họ Hoa, sau đó vốn định truyền y thuật cho bề
dưới”.
“Nhưng con cháu trong gia tộc đều theo hướng kinh doanh nên chỉ có mình tôi kế thừa mảng y học này thôi”.
“Vì vậy tôi cũng không qua lại với họ nữa”, ông cụ Hàn chậm rãi nói, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn.
Quân Tường suy nghĩ một lúc, sau đó mới nhớ đến nhà họ Hàn là một trong bốn gia tộc đỉnh cao của thành phố
Thiên Nam.
Phải biết rằng, hống hách như nhà họ Thương, thận trọng như nhà họ Tiết, chẳng qua cũng chỉ là gia tộc hạng một
chứ không phải là đỉnh cao như này.
“Cậu cũng biết y thuật nhưng sao tôi không biết lai lịch của cậu nhỉ?”, ông cụ Hàn tò mò, hỏi.
Quân Tường cúi đầu nói: “Nói ra thì xấu hổ. Năm đó tôi vào quân đội trước rồi học được cách phẫu thuật, sau đó có
học được từ một sư phụ. Y thuật hiện giờ của tôi đều học từ sư phụ, cô ấy là truyền nhân của nhà họ Nhan”.
“Hôm qua tôi nhìn cậu châm cứu rồi, tôi biết y thuật của tôi không bằng cậu. Nhưng tôi biết một phương pháp cổ có
thể chữa khỏi bệnh của cậu”, ông cụ Hàn nhìn Quân Tường với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh nghe thấy ông ta nói như vậy thì lập tức đứng thẳng người, sau đó hạ mình nói: “Xin được chỉ giáo, mong ông
nói kỹ hơn”.
Ông cụ Hàn nhìn Quân Tường một lượt, trong mắt đều toát lên sự hài lòng.
Ông ta vừa định lên tiếng thì cửa biệt thự bị đẩy mạnh. Một người trẻ tuổi cao gầy đẩy cửa đi vào.
“Ôi bác của cháu! Tìm bác khó quá đi!
”
Ông cụ Hàn vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Hàn Bát Bách, trước kia tôi nói rồi, y thuật quý báu của nhà họ Hàn sẽ không truyền cho
các người đâu”.
Người trẻ tuổi tên là Hàn Bát Bách, khi nghe thấy ông cụ Hàn nói thế thì nhấc gọng kính đen của mình lên, nói: “Cháu
nói này! Chuyện này không do bác quyết định đâu”.
Hàn Bát Bách ngồi xổm người, nhìn chậu bạc hà ông cụ Hàn trồng, sau đó hắn bứt một lá cho vào miệng.
“Sao? Các người còn định cướp nữa sao?”, ông cụ Hàn đập lên ghế sofa, nói.
Hàn Bát Bách quay đầu lại nhìn ông cụ Hàn, nói: “Bác à! Năm đó khi chia nhà, bác cũng nói rồi. Con cháu nhà họ
Hàn nếu ai có y thuật cao hơn bác thì sẽ được truyền lại y thuật của gia tộc còn gì?”
Sắc mặt ông cụ Hàn biến đổi, nhìn Hàn Bát Bách nói: “Sao? Nhà họ Hàn có người có y thuật vượt qua tôi rồi sao?”
“Thật không may, người đó chính là cháu”, Hàn Bát Bách nhai lá bạc hà cười nói với vẻ mặt hống hách.
Hắn vỗ tay một cái, bên ngoài cửa lập tức có ba người đứng bên cạnh hắn.
Ba người này, bác có thể chữa khỏi được không?”, Hàn Bát Bách cười lạnh một tiếng, hỏi.
Ông cụ Hàn nhìn ba người này, lập tức chau mày rồi đứng dậy.
Quân Tường ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, tên Hàn Bát Bách kia cố tình lợi dụng lòng nhân từ của ông cụ Hàn. Bởi
ông cụ không đành lòng nhìn bệnh nhân đau đớn trước mặt mình.
Người thứ nhất, da vàng vọt, mắt thâm quầng, thỉnh thoảng ho mà lại ho ra máu.
Người thứ hai, đau đến mức đầu toát hết mồ hôi, trên người toàn mụn đỏ, thoạt nhìn rất buồn nôn.
Người thứ ba, khó thở. Cảm giác như hắn ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Ông cụ Hàn nhìn ba người này rồi bắt mạch.
Sau đó ông ta chau mày, ngẩng đầu lên nhìn một lượt. Nhưng một hồi sau vẫn bắt không chuẩn ba loại bệnh này.
Ông ta thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Bát Bách, hỏi: “Rốt cuộc anh lấy mấy người này ở đâu ra vậy?”
Hàn Bát Bách cười lạnh một tiếng, nói: “Bác à! Bất luận thế nào, nếu như bác không chữa được thì giao sách cho
cháu đi”, hắn nói xong mà trong ánh mắt toàn là sự khinh bỉ.
Ông cụ Hàn đang định nói gì thì Quân Tường đứng ra, nói: “Ông đừng để họ lừa”.
“Hả?”, ông cụ Hàn nghiêng đầu nhìn Quân Tường.
Trong mắt Hàn Bát Bách lộ ra vẻ hoảng loạn, sau đó nói với Quân Tường: “Đừng có nói năng hàm hồ”.
Quân Tường không thèm để ý đến hắn mà chậm rãi đi lên trước.
Anh nhìn bệnh nhân thứ nhất, nói: “Người này da vàng vọt, mắt thâm quầng nhưng lại ho. Chắc chắn ông nghĩ hắn bị
phổi đúng không?”, Quân Tường lên tiếng.
Ông cụ Hàn liền gật đầu.
“Người này nghiện ma túy, với lại vừa phẫu thuật ở phần bụng nên cảm thấy toàn thân như trống không nên không
nhìn ra gì cả, ngay cả máu hắn ho ra cũng là giả”, Quân Tường cười, nói.
“Tôi thật sự bị phổi mà…”, người kia nghe thấy vậy thì lập tức hoảng loạn, giải thích.
“Để tôi xem cánh tay anh nào!
”, Quân Tường hừ lạnh một tiếng, nói.
Ông cụ Hàn cũng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trên cánh tay hắn toàn là vết kim tiêm.
Quân Tường lại đi đến chỗ một người khác, nói: “Người này trên người toàn mụn đỏ, hơi thở gấp gáp”.
Bệnh nhân đó gật đầu, khó chịu đến nỗi không thể mở mắt ra.
Ông cụ Hàn nói: “Loại bệnh này tôi thật sự chưa gặp bao giờ”.
Quân Tường bật cười, nói: “Loại bệnh này thì càng đơn giản! Năm đó khi tôi ở rừng nhiệt đới có gặp một loại thằn lằn
độc. Nước bọt của loại thằn lằn này mà dính trên người thì chưa đầy hai tiếng, vệt đỏ sẽ hoàn toàn biến mất”.
Ông cụ Hàn chau mày nói: “Ý của cậu là, đây là bị dị ứng”.
Quân Tường gật đầu, nói: “Loại thằn lằn độc này rất hiếm gặp. Kể cả ở vùng rừng nhiệt đới cũng khó thấy. Võ Quốc
chúng ta thì chưa thấy bao giờ”.
“Người này cố ý bôi lên người trước khi vào nhà ông”.
Quân Tường quay đầu nhìn về phía người cuối cùng, càng cười lớn hơn nói: “Người cuối cùng là thú vị nhất”.