Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

Dương Thụy có sự kiêu ngạo của chính mình.

Y muốn thoát khỏi thân phận của con vợ kế, muốn đạt được sự khẳng định của người khác.

Trước kia, y dựa vào mánh lới nhỏ, trở thành chấp y của Dương Thừa Liệt nhưng điều này không thể hiện rằng y thực sự nhận được sự tán thành của người khác, giống như lão Quản Hổ theo Dương Thừa Liệt năm sáu năm, dựa vào khả năng của bản thân từ người sai nha làm đến chức Tập bộ đầu của bộ khoái thủ, nếu không có thực lực thì rất khó để ông tiếp nhận, ai cũng biết bộ khoái thủ lương cao, tháng được tám trăm văn, thêm các mục linh tinh thu thêm, một tháng thu vào ít nhất cũng tầm một quan.

Dương Thụy tuổi tác còn nhỏ, không làm được sai nha.

Nhưng nếu như…

Không thể phủ nhận, y có chút sợ hãi.

Nhưng Dương Thủ Văn nói cũng không sai, nếu y thật sự có tài phá án, có lẽ không cần tới mười tám tuổi thì đã có thể làm khoái thủ rồi.

Ừ, nên liều một chút.

Sau một hồi do dự y cuối cùng quyết định, đấu một lần đi.

Thật ra, Dương Thủ Văn cũng không muốn dẫn theo Dương Thụy, dù sao đêm khuya thăm dò chùa Di Lặc thì nhất định có chút phiêu lưu.

Nhưng nếu như Dương Thụy không đi, cuối cùng có chút không tiện. Dương Thụy dù sao cũng là quan chức, đến lúc đó có thể ra mặt tiến hành thương lượng với người nhà chùa. Chuyện này nếu làm tốt, đối với Dương Thụy cũng có chỗ tốt, cho dù không có thu hoạch gì, Dương Thủ Văn tin tưởng, dựa vào thân thủ của bản thân, bảo vệ Dương Thụy không có vấn đề gì cả, hơn nữa trong chùa Di Lặc cũng có tăng nhân lưu trú.

- Nhị Lang, nhớ rõ là phải đi theo ta, đừng cách ta quá xa.

Sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống.

Bởi vì quan hệ của Dương Thụy, buổi tối Ấu Nương cũng không có quấn quýt lấy Dương Thủ Văn, có thể nhìn ra được, tiểu nha đầu trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với Dương Thụy, hoặc có thể nói là lòng mang oán niệm.

Cũng chính bởi như vậy, Dương thị và Ấu Nương đã nghỉ ngơi từ sớm.

Sau khi đợi đèn trong phòng các nàng tắt đi, Dương Thủ Văn và Dương Thụy đi vào trong đình viện, hai người đi qua hậu hoa viên, trèo qua hàng rào gỗ, đi dọc theo dòng suối nhỏ một lúc, rồi dừng lại trên một cái cầu gỗ.

Qua sông, lại đi về phía trước, thì đi đến sơn khẩu.

Chùa Di Lặc nằm ở khe Tước Nhi, cách sơn khẩu khoảng mười hai mười ba mét.

Ánh trăng chiếu trên mặt nước, chỉ thấy sóng gợn lăn tăn bồng bềnh. Ve kêu râm ran, bóng đêm yên tĩnh càng tăng hơi thở thần bí thêm vài phần.

Nhìn về phía núi, tối như mực, yên tĩnh.

Dương Thụy đột nhiên dừng bước, giọng run run:

- Đại huynh, hay là trời sáng chúng ta mới đi?

- Trời sáng rồi, bọn bộ đầu sẽ đi, đến lúc đó mặc kệ ngươi phát hiện gì, cũng không có quan hệ gì với ngươi.

Dương Thủ Văn liếc nhìn Dương Thụy một cái, nhoẻn miệng cười.

Hắn tay nắm đại thương, trầm giọng nói:

- Nhị Lang đừng có sợ, ta luyện võ mười năm, dư dả bảo hộ ngươi.

Đại thương kia là thương do gia gia của Dương Thủ Văn là Dương Đại Phương để lại.

Thương dài sáu thước bảy tấc, so với thương bình thường thì ngắn hơn rất nhiều, cũng dài khoảng hơn hai mét.

Dương Thủ Văn năm nay mười bảy tuổi, cao trên dưới 175cm, so với cái thương kia thì thấp hơn một cái đầu. Thương rất nặng, nặng khoảng 14,

15 cân (7-7,

5kg), cán thương làm từ gỗ táo cỡ bằng cánh tay trẻ em, trên thân của thương quấn sợi tơ màu bạc, dưới ánh trăng hiện ra ngân quang, đầu thương tạo từ thép tinh luyện, có hình thoi, mặt trên có hai móc câu. Dưới ánh trăng, lưỡi thương hiện màu đỏ sẫm, dường như muốn nói rằng nó từng uống no máu tươi.

Cây thương này tên Hổ Thôn.

Nghe nói nó là binh khí Dương Đại Phương sử dụng hồi còn trẻ, hơn nữa giết người vô số.

Chẳng qua Dương Thủ Văn không còn nhớ rõ chuyện mà gia gia đã từng kể, mà Dương Thừa Liệt càng không có khả năng nói cho hắn biết.

Trước đấy hắn cầm thương ra Dương Thụy còn cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng bây giờ, khi y thấy Dương Thủ Văn cầm thương ra, trong mắt không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.

Dương Đại Phương cưng chiều Dương Thủ Văn, đối với Dương Thụy lại lãnh đạm.

Hồi còn nhỏ, Dương Thụy từng muốn theo Dương Đại Phương học võ nhưng lại bị Dương Đại Phương cự tuyệt.

- Dương gia thương pháp của ta, truyền trưởng không truyền thứ, truyền nam không truyền nữ.

Một câu nói của Dương Đại Phương ngăn lời của Dương Thừa Liệt muốn cầu tình cho Dương Thụy. Tuy rằng về sau Dương Thừa Liệt cũng dạy Dương Thụy một chút quyền cước, nhưng trong mắt Dương Thụy, cho dù y ra sao hay luyện thế nào, từ đầu đến cuối không thể so sánh được với Dương Thủ Văn. Kết quả là, Dương Thụy cũng lúc làm lúc không, đối với chuyện tập võ trở nên không còn nhiệt tình, đối với Dương Thủ Văn là cực kỳ chán ghét.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm trước Dương Thụy hãm hại Dương Thủ Văn.

Y một mặt chán ghét Dương Thủ Văn, đồng thời lại khát khao sự coi trọng của Dương Thừa Liệt.

Võ nghệ của ngươi có ích lợi gì, người làm việc bên cạnh phụ thân là ta, ở trong mắt người ngoài, ta mới là con trai của phụ thân.

Chỉ có điều hiện tại...

.

- Đại huynh đợi ta với, ta cũng đi.

Thấy Dương Thủ Văn đi lên cầu gỗ, Dương Thụy cắn răng một cái cũng đi theo.

Trong nội tâm của y thì y có chút sợ hãi với Dương Thủ Văn, nhưng đồng thời lại có chút tò mò.

Dương Thụy biết, Dương Thủ Văn mười bảy năm làm thằng ngốc, thật không nghĩ đến sau khi hắn tỉnh lại, dường như cái gì hắn cũng biết.

Không nói đến chuyện Dương Thủ Văn có thể đoán được tâm tư của phụ thân, càng đoán được xuất xứ của bài đồng dao nọ.

Lá gan của hắn lớn, đồng thời lại biết cách làm sao kiếm được tiền.

Trong mười bảy năm này hắn đã làm gì? Dương Thụy cảm thấy rất lạ. Theo đạo lý thì một tên ngốc mười bảy năm sau khi tỉnh táo lại, sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy? Hơn nữa Dương Thủ Văn biết cách ăn nói, cũng làm cho Dương Thụy cảm thấy giật mình.

Đường núi gập ghềnh, nhưng đối với người thường đi đường núi như Dương Thủ Văn thì không có bất cứ vấn đề gì.

Tay hắn cầm trường thương, một tay lôi kéo Dương Thụy, dọc theo đường núi đi một canh giờ, liền cảm thấy phía trước tràn ngập sương mù.

Xuyên qua tầng sương mù kia loáng thoáng có thể nhìn thấy trên đỉnh núi có một ngôi chùa.

Dương Thủ Văn thở dốc một hơi, từ bên hông lấy xuống một túi nước, uống từng hớp ừng ực, sau đó đem túi nước đưa cho Dương Thụy.

- Cố thêm chút nữa, chúng ta sắp tới nơi rồi.

Dương Thụy hung hăng uống từng ngụm lớn, cuối cùng hòa hoãn lại không ít.

Gần hai giờ đường núi, đối với Dương Thụy mười ba tuổi thì tuyệt đối không thoải mái. Nếu như không có Dương Thủ Văn dọc đường chiếu cố, khả năng y đi đến một nửa đã không muốn đi tiếp được nữa rồi. Lau đi mồ hồi trên trán, Dương Thụy hỏi:

- Đại huynh, trễ thế này, các tăng nhân sợ đã đi ngủ từ lâu, chúng ta sao vào được? Cần phải trèo tường sao?

Dương Thủ Văn nhìn y một cái, không kìm nổi cười nói:

- Trèo tường làm gì?

- Á?

- Chúng ta là đến tra án, hơn nữa ngươi đường đường là nhị công tử của Xương Bình Huyện Úy, đương nhiên là quang minh chính đại đi lên gõ cửa. Chúng ta cũng không phải đến để trộm, đang êm đẹp trèo tường cái gì? Hơn nữa, có tăng nhân đi cùng cũng an toàn một chút.

Dương Thụy cười ha ha:

- Đại huynh nói rất đúng, ta lại suy nghĩ nhiều rồi.

- Đi thôi!

Dương Thủ Văn khôi phục một chút thể lực rồi lôi kéo Dương Thụy, sải bước đi tiếp.

Hai người xuyên qua màn sương, rất nhanh đi tới trước cửa chùa.

Dưới ánh trăng chỉ thấy cửa chùa trên núi đóng chặt, trên cửa có một tấm hoành phi màu đen, trên viết ‘Tiểu Di Lặc Tự’.

Lịch sử của chùa này không lâu lắm, ước chừng bảy năm trước được dựng lên. Lúc đó Chính Trực Thánh Mẫu Thần Hoàng sửa quốc hiệu là Đại Chu, có người dâng sớ nói ra điềm lành, nói Thánh Mẫu Thần Hoàng là Di Lặc chuyển thế. Khi đó, tại thời khắc mấu chốt Võ Chiếu lập tức chấp nhận cách nói này, cũng sai người biên soạn Đại Di Lặc Kinh, trong cả nước ở các nơi đều xây dựng chùa Di Lặc, tuyên dương chính tông của bà.

Chỉ ở huyện Xương Bình đã xây hai ngôi chùa Di Lặc.

Trong đó một ngôi ở trong huyện thành, do quan phủ xây dựng, mà ở Hổ Cốc Sơn có một ngôi, do quan huyện Xương Bình xây lên.

- Nhị Lang, gõ cửa.

Dương Thủ Văn liếc nhìn Dương Thụy một cái, Dương Thụy lập tức gật đầu, ưỡn ngực đi lên bậc thang, nắm lên cái nắm cửa, gõ gõ cánh cửa.

- Ai nha, nửa đêm rồi còn đến gõ cửa.

Một lát sau, trong sơn môn truyền tới một âm thanh hàm hồ, mơ hồ có ngọn đèn chớp động.

Ngay sau đó, sơn môn mở ra, từ bên trong một người đầu trọc đi ra.

Ánh mắt gã mơ hồ, trong giọng nói mang theo vài phần oán khí:

- Đêm hôm canh ba, ai đang gõ cửa? Dâng hương không thể đợi đến bình mình sao?

Cũng khó trách, bây giờ đã qua giờ Tý.

Đối với hòa thượng trên núi thì không có gì tiêu khiển, tự nhiên nghỉ ngơi sớm.

- Ta là chấp y bên cạnh Huyện Úy Xương Bình, phụng mệnh Huyện Úy đi suốt đêm đến đây kiểm chứng một việc, mong sư phụ giúp đỡ.

- Xương Bình chấp y?

Khi tăng nhân kia nhìn Dương Thụy, lộ ra vài phần nghi hoặc.

Cũng khó trách, Dương Thụy tuy ra vẻ thành thục, nói cho cùng vẫn chỉ là trẻ con.

Thân thể y chỉ cao 160cm, so với tăng nhân thấp hơn nửa cái đầu, nhìn toàn thân có vẻ không đáng tin cậy.

Đối với loại ánh mắt này của tăng nhân, Dương Thụy đã thấy qua nhưng không trách.

Y từ eo lấy ra một thẻ bài gỗ, đưa cho tăng nhân.

Đó là thẻ bài trên eo của y, trên mặt có tên của y, thân phận và tuổi.

Tăng nhân mở sơn môn ra một con khe nhỏ, tiếp nhận thẻ bài rồi xem xét dưới ánh nến.

Dương Thủ Văn đứng ở một bên. Đột nhiên, trong lòng hắn dâng lên một rung động khó hiểu, bất thình lình xoay người, hoành thương đặt trước người.