Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

- Dừng tay!

- Hủy Tử, dừng tay!

Đúng lúc này, nam tử đang đấu với Dương Thủ Văn đột nhiên quát một tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng ngủ ở bên cạnh mở ra, Tống thị đỡ lấy Dương Thừa Liệt từ bên trong đi ra ngoài.

Thương lớn trong tay Dương Thủ Văn run lên, đầu thương vẽ ra mấy đóa thương hoa.

Mà trường kiếm trong tay nam tử cũng vẽ ra một đường cong, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, mũi thương và kiếm va chạm vào nhau, thân hình của nam tử như lông vũ nhẹ bay lên, lui về phía sau mấy thước. Mà Dương Thủ Văn cũng thừa cơ lui về phía sau, giơ thương lớn ở trước người.

- Các ngươi là ai?

Dương Thừa Liệt lớn tiếng quát, cầm Đoạn Long bảo đao trong tay.

Nam tử ra hiệu đồng bọn buông binh khí xuống, sau đó từ trong tay nải lấy ra một thẻ bài, ném cho Dương Thừa Liệt.

Y khẽ mỉm cười với Dương Thủ Văn:

- Thiếu niên, chúng ta lại gặp mặt.

Trong đình viện, ánh lửa nhảy lên.

Lão Hồ Đầu một tay cầm một cái que cời lò, một tay giơ cây đuốc, đứng ở dưới ánh trăng.

Dương Thủ Văn dựa vào ánh lửa mới nhìn thấy rõ bộ dạng của người trung niên, trong lòng không khỏi lộp bộp, sắc mặt cũng theo đó mà biến đổi.

Dương Thủ Văn cũng không xa lạ gì với nam tử kia.

Hơn mười ngày trước, hắn từng nhìn thấy đối phương ở viện Giáp số ba trong khách sạn Hồng Phúc, là Lý công tử trong đám người thần bí kia.

- Là ngươi?

Dương Thủ Văn tròng mắt hơi híp, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ ngươi cũng là tay sai của Lư gia?

- Lư gia?

Nam tử nghe được lập tức mỉm cười, trầm giọng nói:

- Đúng là tay sai, nhưng không có quan hệ gì với Lư gia.

- Thương pháp của Dương Đại Lang thật tốt… Trước kia quả thật ta đã khinh thường ngươi rồi, không nghĩ tới thương pháp của ngươi lại có trình độ thâm hậu như vậy.

Mà lúc này, Dương Thừa Liệt cũng thấy rõ thẻ bài nam tử kia ném tới, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi.

Hắn đẩy Tống thị ra, đi mau hai bước bước xuống cửa hiên, khom mình thi lễ nói:

- Mạt tướng Dương Thừa Liệt, bái kiến Đại tướng quân.

Hành động của Dương Thừa Liệt khiến Dương Thủ Văn chấn động.

Hắn ngạc nhiên nhìn nam tử, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nam tử kia thì kinh ngạc hỏi:

- Dương Huyện Úy, ngươi cũng là...

.

Hắn nhìn ra được, Dương Thừa Liệt thực hiện lễ tiết là của quân đội, không phải là lễ nghi giữa quan viên với nhau,

Dương Thừa Liệt hạ giọng nói:

- Mạt tướng từng là Tả Phụng Thần Vệ, từ năm Tự Thánh chuyển đến Quân Châu Phủ Chiết Xung nhận chức Phủ Quả Nghị Giáo Úy.

Phụng Thần Vệ?

Dương Thủ Văn lộ ra vẻ mờ mịt, có chút nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt.

Sau khi nam tử nghe được Dương Thừa Liệt tự giới thiệu, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn ông ta kinh ngạc nói:

- Ngươi là tả Phụng Thần Vệ?

Cái gọi là Tả Phụng Thần Vệ, lại có một cái tên khác là Tả Thiên Ngưu Vệ, thuộc mười sáu vệ Nam Nha, chuyên điều khiển đao túc tòng thị vệ, cũng có thể xưng là Đại nội thị vệ. Đây là vệ binh tư nhân bên người Hoàng đế, có địa vị rất cao. Nói chung, người có thể từ trong Thiên Ngưu Vệ đi ra, nhất định là người Hoàng đế vô cùng tin tưởng.

Nhưng, đường đường là tả Phụng Thần Vệ, tại sao lại ở lại nơi hoang vu này làm một Huyện Úy nho nhỏ chứ?

Nam tử quan sát Dương Thừa Liệt vài lần, thu hồi bảo kiếm.

- Không nghĩ tới, một Xương Bình nho nhỏ này lại là chốn ngọa hổ tàng long.

Dương Thừa Liệt lộ ra nụ cười chua xót, không giải thích, chỉ tránh người nhường đường, hạ giọng nói:

- Nếu Đại tướng quân không chê, sao lại không vào nhà nói chuyện?

- Công tử!

Tùy tùng nghe vậy, vội vàng kêu một tiếng.

Mà nam tử kia lại khoát tay áo:

- Người có thể nhận ra thẻ bài Phụng Thần Vệ sẽ không nói dối.

- Tuy rằng ta không rõ ràng lắm tại sao ngươi lại ẩn thân ở Xương Bình, nhưng chắc là có nỗi khổ không thể nói. Dương Huyện Úy, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.

Nói xong, ông ta cất bước đi vào phòng ngủ.

Dương Thủ Văn nhẹ nhàng nhăn mày lại, tiến lên một bước nói:

- Phụ thân.

.

.

- Hủy Tử, ngươi cũng tới đây.

Nhìn ra được, Dương Thừa Liệt vô cùng tôn trọng với người tới, ngay cả trong lời nói cũng mang theo vài phần tôn kính.

Ông ta ra hiệu Dương Thủ Văn không cần ngăn cản, rồi sau đó lại vẫy tay, bảo Dương Thủ Văn lại đây.

Dương Thủ Văn nhìn thoáng qua vị Lý công tử kia, tiện tay cắm Hổ Thôn đại thương xuống mặt đất, nhìn thoáng qua A Bố Tư Cát Đạt, liền sải bước đi theo Dương Thừa Liệt vào phòng. Tống thị vốn muốn cùng Dương Thừa Liệt, lại bị Dương Thừa Liệt ngăn cản, ra hiệu nàng chờ ở bên ngoài. Tên tùy tùng của Lý công tử cũng đứng ở ngoài cửa phòng.

Tiến vào phòng, Lý công tử liếc mắt nhìn chung quanh, liền ngồi xuống chiếu.

- Hủy Tử, ngươi cũng ngồi đi.

Dương Thừa Liệt gật đầu với Dương Thủ Văn, sau đó chầm chậm ngồi xuống chiếu.

- Ngươi nhận ra ta?

Dương Thừa Liệt lắc đầu, hạ giọng nói:

- Ta không biết các hạ, nhưng ta lại biết thẻ bài của tả Phụng Thần Vệ Đại tướng quân.

- Ngươi.

.

.

Trên mặt Lý công tử mang theo một tia hoang mang.

Nhưng gã khoát tay áo, trầm giọng nói:

- Cũng thế, ngươi nếu khuất thân Xương Bình, tất có đạo lý của ngươi, ta cũng không hỏi lại. Ta tên là Lý Nguyên Phương, gia tổ là Vệ Quốc Công Lý Tĩnh, năm Vạn Tuế Thông Thiên được Thánh nhân ưu ái, tiếp quản chức vị tả Phụng Thần Vệ Đại tướng quân. Hôm nay ta tới tìm ngươi, kỳ thật cũng là có chút bất đắc dĩ. Ta là phụng mệnh của Quốc lão, đến Xương Bình điều tra một việc, thật không nghĩ đến lại phát hiện huyện thành nho nhỏ này thì ra thú vị như vậy.

- Nếu ngươi đã xuất thân tả Phụng Thần Vệ, nói vậy cũng rõ ràng sự quan trọng trong chuyện này.

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta mặc kệ hiện tại ngươi có nỗi khổ như thế nào, nhưng trước khi có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể tự tiện triển khai trả thù với Lư Vĩnh Thành. Ta sẽ không giải thích nguyên nhân, ngươi hiểu chưa?

Lý Nguyên Phương?

Dương Thủ Văn ở một bên nghe được Lý công tử tự giới thiệu, ngẩn ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.

Cháu của Vệ Quốc Công Lý Tĩnh sao? Dương Thủ Văn cũng không có quá nhiều cảm giác. Nhưng ba chữ Lý Nguyên Phương đối với hắn mà nói hiển nhiên cũng có lực rung động.

Đời sau, một câu “Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào?” từng đưa đến một trận sóng gió.

Cho tới nay, Dương Thủ Văn đều cho rằng Lý Nguyên Phương trong phim truyền hình là một nhân vật hư cấu, chẳng lẽ là một người khác sao?

Mà trên thực tế, Lý Nguyên Phương đích thật là con trai của Vệ Quốc Công Lý Tĩnh Lý dược sư.

Phụ thân của gã tên là Lý Đức Kiển, từng làm Tương tác thiếu giám. Nhưng năm Trinh Quán thứ mười bảy, Thái tử Lý Thừa Càn mưu phản, bởi vì Lý Đức Kiển có quan hệ thân thiết với Lý Thừa Càn nên bị liên lụy, bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Mãi cho đến năm Trinh Quán thứ hai mươi ba, Lý Tĩnh ốm chết, Lý Đức Kiển kế thừa chức vị Vệ Quốc Công của Lý Tĩnh, từ Ngô Trung trở về, sau đó liền nhàn rỗi ở nhà.

Tên chữ của Lý Nguyên Phương là Tử Kiến, Quốc lão trong miệng gã là danh thần Địch Nhân Kiệt nổi tiếng thời Võ Đường.

Đương nhiên, Địch Nhân Kiệt và Lý Nguyên Phương đều không phải là kiểu quan hệ phụ thuộc giống với trong phim ảnh đời sau, hẳn là trực tiếp nghe theo lệnh của Võ Tắc Thiên.

Dương Thủ Văn có chút mờ mịt, tại sao Lý Nguyên Phương lại đi vào Xương Bình?

Đường đường Tả Phụng Thần Vệ Đại tướng quân, có thể nói là tâm phúc bên người nữ hoàng Võ Tắc Thiên, đi tới nơi hoang vắng này để làm gì?

Dương Thừa Liệt nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Phương.

Thỉnh cầu của Lý Nguyên Phương không xem là quá quắt.

Ông ta vừa mới bị thích khách tập kích, hiện tại Nguyên Phương lại muốn ông ta từ bỏ việc trả thù. Chẳng sợ trong lòng Dương Thừa Liệt còn có tôn kính, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy bất mãn. Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bởi vì gã là Lư Vĩnh Thành, là con cháu của Lư thị Phạm Dương sao?

Sắc mặt của Dương Thừa Liệt càng lúc càng khó coi, đôi tay trong lúc vô ý nắm chặt lại.

Lý Nguyên Phương thì ánh mắt sáng ngời, đón ánh mắt của Dương Thừa Liệt, không có nửa phần nhượng bộ.

- Không chỉ như thế, ta còn muốn ngươi giao quyền chỉ huy dân tráng và Võ Hầu cho Lư Vĩnh Thành, những ngày kế tiếp tuyên bố với bên ngoài thương thế nghiêm trọng, không thể xuống giường.

- Dựa vào cái gì?

Sắc mặt của Dương Thừa Liệt xanh mét, cắn răng nói từng chữ một.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì tin chắc giờ phút này Lý Nguyên Phương đã bị ông ta bầm thây vạn đoạn. Một loại cảm giác khuất nhục chưa bao giờ có xông lên đầu làm cho ông ta vô cùng giận dữ. Nếu trẻ hơn mười tuổi, nói không chừng Dương Thừa Liệt cũng đã trở mặt.

Nhưng làm Huyện Úy mười năm cũng làm cho ông ta trở nên trầm ổn hơn rất nhiều so với năm đó.

Thật lâu sau, ông ta trầm giọng hỏi.

Lý Nguyên Phương nhìn ông ta, ánh nến chiếu vào khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, lộ ra một hơi thở hung ác nham hiểm.

Gã khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Không dựa vào cái gì, bởi vì Lư Vĩnh Thành muốn tiếp nhận quyền chỉ huy, vì thế ngươi nhất định phải giao ra quyền chỉ huy.