Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
  
  

Mây đen phủ xuống thành.

Một trận mưa to sắp đến, trong không khí tràn ngập một lượng hơi nước nồng đậm.

Trên phố lớn ngõ nhỏ Xương Bình, người đi đường rất thưa thớt.

Đang là buổi trưa, đường phố rất ồn ào náo nhiệt lúc trước lại trở nên vắng ngắt, rất nhiều cửa hàng đóng cửa, lấy xuống lá cờ vải.

Dương Thủ Văn đỡ Dương Thừa Liệt, tản bộ ở trong đình viện.

Thương thế của ông ta cũng không nặng lắm, ngoại trừ chỗ bị trúng tên thì mấy vết thương khác cũng không thương đến gân cốt. Lúc ấy nhìn qua rất dọa người, nhưng sau khi xử lý vết thương thì đã không có vấn đề, thậm chí có thể xuống giường đi lại trong đình viện.

Chỉ có điều, tâm tình của Dương Thừa Liệt cũng không tốt.

Sau khi Lý Nguyên Phương thăm hỏi, dù cho ông ta có cam tâm tình nguyện hay không, cuối cùng cũng phải giao quyền chỉ huy dân tráng Võ Hầu cho Lư Vĩnh Thành.

Nhoáng lên một cái đã ba ngày, đến nay ông ta vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt tươi cười của Lư Vĩnh Thành khi lấy được ấn tín.

Nếu không phải Dương Thủ Văn dặn dò nhiều lần thì lúc ấy ông ta thậm chí muốn từ trên giường nhảy xuống, hung hăng đấm một cái vào mặt Lư Vĩnh Thành. Cũng may, cuối cùng ông ta vẫn nhịn được, nhưng trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì muốn ta giao ra quyền chỉ huy?

Cho dù Dương Thừa Liệt biết rõ sắp xếp của Lý Nguyên Phương là có dụng ý khác, nhưng hiện giờ nghĩ lại mệnh lệnh không cho nghi ngờ của Lý Nguyên Phương đêm đó, thực khiến cho Dương Thừa Liệt rất bất mãn.

- Phụ thân, người Đột Quyết công phá Định Châu.

- Vậy thì thế nào?

Sắc mặt của Dương Thừa Liệt có chút âm trầm, nhướng mí mắt, tức giận nói:

- Việc này và cha con chúng ta có quan hệ gì sao?

- Phụ thân, người Đột Quyết công phá Định Châu vào ngày hai mươi sáu tháng tám.

- Ta biết!

Dương Thừa Liệt hừ một tiếng, hạ giọng nói:

- Hôm kia ngươi cũng đã nói rồi. Vậy thì thế nào?

Dương Thừa Liệt mất đi quyền chỉ huy, hai ngày này giống như là một đứa trẻ có tính khí khó chịu, nói chuyện càng lúc càng khác thường.

Dương Thủ Văn không nhịn được cười:

- Phụ thân chẳng lẽ đã quên tấm bản đồ kia?

- Hả?

- 826, Định Châu!

- À!

Dương Thừa Liệt lập tức lộ ra vẻ hiểu được, nhưng chợt tối sầm mặt, tức giận nói:

- Bản đồ đã đưa đến phủ đô đốc U Châu, Trương đô đốc cũng bí mật triệu tập nhân mã, chuẩn bị đóng quân ở Ngũ Hồi Lĩnh. Nhưng vấn đề là có quan hệ gì với ta sao?

- Phụ thân, người không nên như vậy.

- Vậy muốn ta làm thế nào? Chẳng lẽ lại muốn ta đi quỳ liếm Lư Vĩnh Thành sao?

Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không?

Dương Thủ Văn đương nhiên biết lửa giận trong lòng Dương Thừa Liệt. Nhưng ta là con của cha, cũng không phải là Lư Vĩnh Thành, càng không phải là Lý Nguyên Phương đó. Cha nổi giận với ta thì có ích gì chứ? Chỉ là lời này chắc chắn là hắn không thể nói ra, chỉ có thể kiên trì chịu đựng nói:

- Điều này nói rõ, phán đoán lúc trước của chúng ta rất chính xác. Đến lúc đó nếu Trương đô đốc thật có thể cắt đứt đường lui của Mặc Xuyết thì cha chính là người có công đầu...

. Bằng công lao này, chức vụ Huyện Úy sẽ vững như núi Thái Sơn.

Dương Thừa Liệt hừ hừ hai tiếng, ra hiệu mình mệt mỏi rồi.

Ông ta để Dương Thủ Văn dìu đến ngồi trong phòng khách, rồi sau đó hạ giọng nói:

- Hủy Tử, ngươi nghĩ ta và ngươi vì một chức vụ Huyện Úy nho nhỏ này mà tức giận hay sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, không khỏi quá coi thường ta! Cha ngươi, dầu gì năm đó cũng là Quả Nghị Giáo Úy của Phủ Chiết Xung Quân Châu. Năm đó ta có thể không nói hai lời treo ấn từ quan, chẳng lẽ còn quan tâm đến chức vụ Huyện Úy này sao? Chẳng qua là ta cảm thấy uất ức, nếu năm đó ta không đi, hiện giờ chưa chắc chức quan của ta thấp hơn so với tên Lý Nguyên Phương kia… Hừ, dựa vào tập tước của tổ tiên, ở trước mặt ta tỏ ra oai phong gì chứ?

Dương Thừa Liệt mất hứng bởi vì giọng điệu ra lệnh ngày đó của Lý Nguyên Phương, cùng với thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của gã.

Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, lại cười lạnh một tiếng.

- Phụ thân, tuy rằng con không biết lúc trước vì sao cha chạy khỏi Quân Châu, nhưng con cảm thấy, nếu lúc ấy cha ở lại Quân Châu, nói không chừng cha và gia gia đã biến thành xương khô dưới lòng đất, cha lại làm sao có thể ở đây mà than thở?

- Ách.

.

. Con nói dường như cũng có đạo lý.

Dương Thừa Liệt nói xong, không cười kìm nổi ha hả.

Thấy tinh thần của ông ta dường như khôi phục, Dương Thủ Văn đột nhiên hỏi:

- Phụ thân, năm đó rốt cục cha chọc phải họa gì vậy?

- Chuyện này.

.

.

Dương Thừa Liệt do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Đến lúc cần nói cho con biết, ta đương nhiên sẽ nói cho con biết.

- Dù sao.

.

. Con phải tin tưởng, cha của con sẽ không làm ra chuyện ác tày trời. Mang theo con chạy tới Xương Bình thật sự là, thật sự là, thật sự là.

.

. Chính như lời con nói, nếu lúc trước ta ở lại Quân Châu, nói không chừng một nhà chúng ta sớm đã bị người hại chết.

- Thôi đi, vẫn là không cần bàn lại chuyện này.

.

. Tiếp qua vài năm, chờ con đến tuổi thành niên, ta nhất định sẽ nói cho con biết.

Căn cứ vào luật pháp của triều Đường, hai mươi hai tuổi là thành niên.

Mà tập tục ở cổ đại có cách nói về tuổi mụ, nếu dựa theo thói quen của thời đại này thì Dương Thủ Văn nhiều thêm một tuổi, đã mười tám tuổi rồi.

Nhưng vấn đề là khoảng cách đến thành niên còn ít nhất là bốn năm.

Phải đợi bốn năm sau mới nói cho ta biết? Dương Thủ Văn tức giận nhìn Dương Thừa Liệt, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải.

- Đúng rồi, hai ngày này Lư Vĩnh Thành có an phận không?

Dương Thủ Văn bĩu môi nói:

- An phận cái gì, nghe nói gã hoạt động rất sôi nổi đấy.

- Hả?

- Sau khi gã cầm ấn tín và con dấu của cha, ngày hôm sau nhậm chức mệnh lệnh cho Lương Doãn làm bộ đầu của dân tráng.

- Sau đó gã lại từ bộ ban điều động Giang Lục Lang làm bộ đầu của tạo lệ, gần như thay đổi một nửa trạm ban tạo lệ trong huyện nha. Nếu không phải thái độ của Quản bộ đầu cứng rắn, mạnh mẽ thì gã thậm chí muốn khống chế luôn bộ ban. Nhìn ra được, gã đang khẩn cấp muốn nắm ba ban của Xương Bình trong tay, việc này dường như có chút quái dị, đến bây giờ con còn có chút không rõ lắm.

- Nói nhảm, gã vội vã như vậy muốn lấy ấn tín, thậm chí không tiếc phái thích khách phục kích, tất nhiên là có mưu đồ.

Dương Thừa Liệt nói xong, xoa nhẹ đùi, rồi nói:

- Nhưng ta còn có việc không rõ, Lý Nguyên Phương bảo ta giao ra ấn tín, hoàn toàn đặt Xương Bình trong tay Lư Vĩnh Thành, rốt cuộc là có ý gì? Theo đạo lý thì Lý Nguyên Phương và Lư Vĩnh Thành không thể nào là đồng bọn với nhau được. Cho dù Lư Vĩnh Thành là con cháu của Lư gia thì cũng không thể mời được Lý Nguyên Phương ra mặt.

Ông ta nhìn Dương Thủ Văn, lại phát hiện Dương Thủ Văn dường như cũng không nghe vào.

Ngoài cửa phòng khách, hai tiểu nha đầu thường ló đầu vào, còn có bốn con chó nhỏ, quanh quẩn ở bên ngoài phòng khách.

- Được rồi được rồi, đến lúc ngươi kể chuyện xưa!

Dương Thừa Liệt lập tức hiểu được ảo diệu trong đó, không kìm nổi lắc đầu cười khổ, chỉ vào Dương Thủ Văn nói:

- Ngươi cũng đừng kể chuyện xưa nữa, còn phải viết sách kia nữa. Mỗi ngày chỉ viết một chút như vậy, không khỏi có chút nặng bên này nhẹ bên kia.

Dương Thủ Văn cười nói:

- Tự viết sao có thể thoải mái bằng nói được. Mỗi ngày kể một câu chuyện mới đã là vô cùng vất vả.

Hắn nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.

Nhưng khi đi tới cửa, lại dừng bước lại:

- Kỳ thật phụ thân cũng không cần quá lo lắng Lư Vĩnh Thành.

- Người Đột Quyết sắp đánh vào Triệu Châu rồi, nói vậy không đến bao lâu chân tướng của Lư Vĩnh Thành sẽ được phơi bày, lộ ra dấu vết. Đến lúc đó, Lý Nguyên Phương nhất định sẽ có hành động. Vẫn là câu nói kia, nhà chúng ta cứ bàng quan lạnh nhạt.

Nhìn Dương Thủ Văn rời khỏi, Dương Thừa Liệt chống cây quải trượng, chậm rãi đi tới cửa phòng khách.

Trong mây đen, một đường sấm chớp như rắn bạc xẹt qua, theo sau là tiếng sấm vang đùng đoàng, mưa tầm tã rơi xuống… Màn mưa dường như bao phủ toàn bộ trời đất trong thế giới nước. Dương Thừa Liệt đứng ở cửa hiên, nhìn mưa to ở phía ngoài, miệng lại không kìm nổi lẩm bẩm:

- Bàng quan lạnh nhạt, bàng quan lạnh nhạt… Chỉ sợ Lý Nguyên Phương chưa chắc sẽ để ta thanh nhàn.