Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

Cô Trúc, người đời sau còn gọi là Thái Châu Ổ, cách Bách Vọng Sơn năm dặm xa, hợp ứng với Hắc Long Đàm

Năm Trinh Quán thứ 19, tại đây Đường Thái Tông xây dựng nên Đới Châu, tụ tập người Khiết Đan, người Hề cùng những bộ lạc du mục tái ngoại đã quy thuận về đây cư trú.

Tuy vẫn chiếu theo quan chế luật lệnh của đời Đường, nhưng trên dưới đều có người Hồ tự trị.

Tại đây không có tường thành nguy nga cao ngất, trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn duy chỉ thấy được sông nhiều như sao sáng trên trời, các nhánh sông đan xen ngang dọc. Nơi đây nguồn nước và cỏ màu mỡ xanh tươi, là thiên đường của việc chăn thả. Nhớ năm xưa, khi Đường Thái Tông còn tại vị, hiệu xưng Thiên Khả Hãn, tứ di thần phục. Rất nhiều người Hồ di cư về Trung Nguyên, gây nên áp lực rất lớn cho chính quyền trung ương. Thái Tông cũng lo rằng những người Hồ này cư trú xung quanh thành Trường An sẽ có sự uy hiếp, vì thế hạ lệnh người Hồ trở lại biên ải và lập nên chế độ Ky My Châu.

Dương Thủ Văn đứng trên xe ngựa, đưa mắt nhìn ra xa.

Năng lực của Thái Tông không phải là tầm thường, nhưng trên vấn đề dân tộc, dường như cũng phạm phải sai lầm của chính quyền Đông Hán năm xưa.

Hồi tưởng về thời kỳ Đông Hán, người Hán đánh tan Hung Nô, bình định phương bắc.

Vốn là thời cơ tốt cho việc mở mang bờ cõi, nhưng lại vì Nam Hung Nô đến hàng, nên chính quyền Đông Hán mang khu vực Hà Sáo giao cho Hung Nô tự quản. Nuôi hổ thành hoạ, cuối cùng dẫn đến cục diện phức tạp Ngũ Hồ Loạn Hoa. Chế độ Ky My Châu của Thái Tông trên một mức độ nào đó tuy rằng có thể tạm thời ổn định người Hồ, nhưng những người Hồ này bàn cư trên mảnh đất màu mở tu dưỡng hồi sức, chỉ sợ đến cuối cùng lại diễn biến thành cục diện nuôi hổ thành họa. Trên lịch sử không phải đã ghi nhận rằng người Khiết Đan đã quật khởi ở tái ngoại như thế sao?

Không thể nói Lý Thế Dân năng lực không đủ, cũng không thể nói mưu trí của các mưu thần bên cạnh ông ta không đủ.

Chỉ có thể nói, trong thời đại này, mọi người vẫn chưa thật sự ý thức được sự vĩ đại của nền văn minh Hoa Hạ, càng không hiểu rõ sự bao dung to lớn của văn minh Hoa Hạ. Chỉ có thể trải qua vô số lần khổ nạn thử thách, vần hào quang của văn minh Hoa Hạ mới có thể lấp lánh trời cao.

- Toàn bộ Cô Trúc, người Hồ có khoảng sáu mươi nghìn người, gấp năm lần nhân khẩu của Xương Bình.

Ánh mắt Dương Thừa Liệt lóe lên một tia sáng, nhẹ nhàng nói:

- Nơi đây hội tụ nhiều bộ tộc như người Khiết Đan, Đột Quyết, người Hề cùng với người Tiên Ti, giữa họ cũng mâu thuẫn trùng trùng. Triều đình sở dĩ có thể chấp nhận sự hiện hữu của họ, một mặt là vì Cư Dung Quan đóng hơn vạn quân trấn giữ, đồng thời huyện Xương Bình lại là một con đường xuôi nam hạ của họ. Nhằm trấn an họ, bắt đầu từ Thái Tông bệ hạ, triều đình chấp thuận họ giữ lại phong tục tập quán của mình, mặc họ sinh sống nơi đây.

Nói đến đây, Dương Thừa Liệt nhẹ thở ra một hơi, dương roi thúc ngựa phi về hướng Cô Trúc.

- Sau khi đến được Cô Trúc, ta sẽ đi gặp huyện lệnh Cô Trúc.

- Con có thể đi xung quanh đây quan sát tình hình. Nhưng con phải nhớ kỹ, tuyệt không được xảy ra xung đột với họ.

Dương Thủ Văn gật đầu nói:

- Cha yên tâm, con khắc hiểu nặng nhẹ.

Xe ngựa chậm rãi đi từ sườn núi vào khu dừng chân Cô Trúc, trên đường không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Toàn bộ Cô Trúc, giống như là một cái chợ vô cùng to lớn.

Nhưng sắc trời đã tối, khung chợ cũng hiện vẻ vắng lặng. Khi cỗ xe ngựa tiến vào, tuy có người hướng mắt nhìn qua đây nhưng lại không ai đi ra tra hỏi. Cũng khó trách, người qua lại Cô Trúc vốn rất phức tạp, trong đó không thiếu những thương nhân đến từ trung nguyên.

Với trang phục của cha con Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn, vừa nhìn qua là biết đó là những lái thương nhỏ, cơ bản không gây nên sự chú ý của mọi người.

Phụ tử hai người dừng chân trước một lều bạt.

Dương Thủ Văn xuống xe buộc ngựa, sau đó tay cầm trường thương theo sau Dương Thừa Liệt đi vào lều bạt.

Diệt tích trong lều trại rất lớn, bên trong đặt rất nhiều bàn ghế. Dọc cạnh lều là một dãy bàn dài gần mười thước.

Hai cô Hồ Cơ ngồi sau bàn lim dim, nghe thấy tiếng động mắt liền mở lớn.

- Còn lều bạt sạch và yên tĩnh không?

Dương Thừa Liệt vừa mở miệng, Dương Thủ Văn liền cười trong lòng.

Vốn khi còn ở Xương Bình, Dương Thừa Liệt mở miệng ra là giọng của U Châu, thậm chí còn mang theo một ít khẩu âm của bản địa Xương Bình.

Nhưng giờ đây, ông ta lại nói một giọng quan thoại lưu loát.

Cô Hồ Cơ vốn đã rất mệt mỏi, nhưng khi nghe giọng quan thoại của Dương Thừa Liệt lập tức lộ ra nụ cười tươi sáng.

Năm tháng này, có thể nói được một giọng quan thoại trung nguyên trôi chảy đó tuyệt đối là một đặc trưng của thân phận cao quý. Cũng như người đời sau có thể nói được một giọng ngoại ngữ trôi chảy cũng có thể được người khác xem trọng hơn. Đối với những người Hồ của Cô Trúc này mà nói, quan thoại trung nguyên lại càng là những ngôn từ cao quý.

- Quý ngài cần loại phòng như thế nào?

- Chỉ hai cha con ta nghỉ ngơi là đủ rồi…. nhưng nếu như có thể sạch sẽ và yên tĩnh thì càng tốt.

Nói xong, Dương Thùa Liệt lấy ra một mảnh vàng miếng, đặt trên bàn.

Vẻ tươi sáng trên mặt cô Hồ Cơ càng rực rỡ hơn, cô ta liền nói:

- Quan khách yên tâm, nơi đây chính là nơi tá túc tốt nhất của toàn Cô Trúc này, nếu nơi đây không có phòng mà quan khách vừa ý thì cả vùng Cô Trúc này cũng không thể làm hài lòng quan khách được.

- Lục Châu, ngồi thẫn thờ bên đó làm gì, mau dẫn quan khách đi xem nơi chỗ ở mau.

Hồ Cơ đó tầm khoảng ba bốn mươi, khi cười có thể thấy rõ bột phấn trên mặt lác đác rơi xuống.

Cô gái tên Lục Châu đó, tuổi cũng không nhỏ nữa, ước chừng khoảng ba mươi đổ lại.

Với khuôn mặt mộc, không phấn son nhưng lại hiện lên vẻ thanh tú, khi tuổi còn trẻ chắc hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân

Cô ta đáp một tiếng liền mang theo một ngọn đèn đi trước dẫn đường.

Cha con Dương Thừa Liệt liền theo sau Lục Châu ra khỏi lều bạt, nhanh chóng đặt chân đến một căn lều nhỏ khác.

Lục Châu vén màn lên, cất bước tiến vào lều bạt, bèn thắp sáng ngọn đèn dầu, lui về sau cửa nói:

- Khách quan xem trong này có hài lòng vừa ý?

Dương Thừa Liệt đi vào, đảo mắt nhìn quanh bèn gật đầu nói:

- Chọn nơi này đi, làm phiền tỷ tỷ.

Lục Châu khẽ mỉm cười, liền khom người rời khỏi lều bạt.

Dương Thủ Văn mang trường thương đặt cạnh cửa, nhìn quanh bày trí trong lều, không kìm nổi cười nói:

- Cha, hoàn cảnh ở đây cũng không tệ.

- Đúng vậy!

Dương Thừa Liệt kéo áo ngồi xuống, cười nói:

- Cô Trúc là Ky My Châu lớn nhất quan nội.

Những Hồ thương ở tái ngoại, thương nhân trung nguyên phần lớn đều chuyển giao hàng hóa tại đây. Nếu như hoàn cảnh không tốt thì sao có thể thu hút được người khác đến?

Nói xong, ông ta liền kéo lên một đệm giường bèn nằm vật xuống.

- Ngủ sớm đi, sáng sớm mai ta đi tìm người. Nếu như thuận lợi, thì trong ngày mai gần như có thể hoàn thành công việc, sáng hôm sau là có thể về nhà.

- Vâng!

Dương Thủ Văn vâng lời một tiếng, nằm vật trên một chiếc giường khác.

Dương Thừa Liệt thổi tắt đèn, lều bạt liền chìm vào bóng đen….

Dương Thủ Văn nằm ngửa mặt lên trời, trong đầu vẫn suy tư về những lời nói của Dương Thừa Liệt trên đường đi.

Nếu như nhà Dương gia đắc tội là Võ Tam Tư thì sao có thể đắc tội được đây?

Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, lại khiến cho họ Dương một nhà già trẻ di dời đến Xương Bình, cư trú mười năm tại nơi biên hoang này.

Ôi, quả thật có chút phiền toái đây!

***

- Phò mã, cứu ta! Phò mã, mau đến cứu ta!

Giọng nói vừa quen thuộc, cũng vừa xa lạ lại một lần nữa vọng lại bên tai.

Dương Thủ Văn mở to mắt, phát hiện cảnh tượng trước mắt có chút khác với trong mộng ngày xưa.

Trên một bãi đất hoang, một nhóm người đang chém giết lẫn nhau quên cả sống chết. Đột nhiên một vị lão nhân gia giáng xuống từ trên trời, chỉ thấy tay cầm thương lớn, thương như giao long, người như mãnh hổ, tả xung hữu đột giữa đám đông, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Thủ Văn.

Ý, Hổ Thôn?

Dương Thủ Văn liếc mắt đã nhận ra cây thương trên tay lão nhân gia chính là Hổ Thôn Đại Thương.

Mà vị lão nhân gia…

Nếu như không lầm, thì đó chẳng phải là gia gia, Dương Đại Phương sao?

Một vị phu nhân bế trên tay một bé gái mới sinh, nằm cách đó không xa. Một đứa bé chạy đến bên người phu nhân, cởi áo bông ra, đắp lên người bé gái. Dương Thủ Văn nhìn theo ánh mắt của đứa bé, ngây ngẩn người đi.

- Ấu Nương?

Không ngờ bé gái đó có gương mặt giống với Ấu Nương như đúc, bé nhìn thẳng Dương Thủ Văn, bèn lộ ra vẻ mặt xa lạ.

Đột nhiên, trong tay bé gái xuất hiện một thanh trường kiếm, hung dữ đâm thẳng vào Dương Thủ Văn… Ánh sáng từ lưỡi gươm lan tỏa ra, cơ thể Dương Thủ Văn dường như cứng lại, trơ mắt nhìn lưỡi gươm sắc bén đâm thẳng vào mình, ngay cả động đậy cũng không thể.

- Ấu Nương!

Dương Thủ Văn hô to một tiếng, mở to mắt.

Ánh mặt trời chói lóa len lỏi theo cửa sổ nhỏ vào lều bạt chiếu thẳng vào, hắn cảm thấy hơi chói mắt, vì thế vội vàng nhắm mắt lại giơ tay đỡ.

- Tiểu quan nhân đã tỉnh rồi sao?

Một âm thanh nhẹ nhàng vọng lại từ cửa lều bạt.

Dương Thủ Văn vội vàng ngồi dậy, hướng về nơi phát ra giọng nói, bèn trong thấy một Hồ Cơ đang quét dọn giường chiếu trong lều bạt. Cô gái đó Dương Thủ Văn liền nhận ra đó chính là cô Hồ Cơ tên Lục Châu đã dẫn hắn và Dương Thừa Liệt đến lều bạt tối qua.