Nhà của Dương Thủ Văn ở sau thôn, tọa lạc bên một dòng suối nhỏ, nhìn qua con suối là Hổ Cốc Sơn mênh mông.
Một tiểu viện độc lập có ba tòa năm gian phòng ốc.
Minh đường phía trước, sương phòng phía sau, hình thành hai viện trước sau, càng toát lên phong cách lịch sự tao nhã và mộc mạc.
Dương Thủ Văn dừng ở trước cửa, không đợi gọi cửa đã thấy cửa viện mở ra một khe nhỏ, một bóng dáng nhỏ xuất hiện sau cửa.
- Hủy Tử ca ca, sao lại về muộn như vậy?
Bóng hình xinh đẹp kia nhào vào lòng Dương Thủ Văn, sau đó là giọng nói ngây thơ vang lên.
Dương Thủ Văn mỉm cười, chân mày lộ rõ tia yêu thương khôn kể, ôm đối phương vào lòng.
- Hôm nay Đại Hoàng hơi kích động, cho nên về muộn một chút… Khà khà, hôm nay Ấu Nương ở nhà có ngoan không đấy?
Người được Dương Thủ Văn ôm trong lòng nhìn khoảng tám chín tuổi, tóc chải song nha kế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tựa như quả táo chín, vô cùng đáng yêu. Cô bé đáng yêu này tên là Dương Noãn, nhũ danh Ấu Nương. Cô bé và Dương Thủ Văn không hề có quan hệ máu mủ gì, mà là con gái của nữ đầu bếp trong nhà, có thể nói Dương Thủ Văn chứng kiến cô bé lớn lên từ nhỏ.
Ước chừng chín năm trước, một phụ nữ mang bầu ngất xỉu trước cửa Dương gia.
Lúc ấy tổ phụ của Dương Thủ Văn Dương Đại Phương thấy người phụ nữ đó đáng thương đã chứa chấp đối phương. Mấy tháng sau, cô gái đó sinh ra một bé gái, chính là Dương Noãn đang nằm trong lòng Dương Thủ Văn hiện giờ. Sau khi Dương Noãn được sinh ra, người phụ nữ kia liền ở lại trong thôn, trở thành đầu bếp của Dương gia. Về phần cha của Dương Noãn là ai, Dương thị không nói, Dương Đại Phương cũng không hỏi.
Tóm lại Dương Noãn lấy họ mẹ, trở thành cái đuôi nhỏ của Dương Thủ Văn.
Sau khi Dương Đại Phương mất, Dương Thừa Liệt bỏ mặc Dương Thủ Văn, Dương thị liền chống đỡ mọi thứ.
Cô bé bật cười giòn giã ở trong lòng Dương Thủ Văn đáp:
- Ấu Nương ngoan nhất, hôm nay còn giúp mẹ giặt quần áo cho ca ca.
- Thật ư?
Dương Thủ Văn tỏ vẻ tán thưởng, nhấc cô bé lên cao.
- Ấu Nương thật giỏi nha.
Cô bé đáng yêu cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo quanh quẩn bên tai Dương Thủ Văn.
Lúc này, cửa viện mở ra, một người phụ nữ trung niên đi vào, mặc quần áo vải, tóc cài một cây trâm gỗ, bên hông buộc một tạp dề vải bông. Thấy Dương Thủ Văn, người phụ nữ này nở nụ cười hiền lành, hạ thấp giọng nói:
- Hôm nay Đại lang về muộn, Ấu Nương còn khóc đòi đi tìm cậu đấy.
- Để thím lo lắng rồi, ngày mai tôi nhất định về sớm.
Người phụ nữ kia chính là Dương thị, mẹ của Ấu Nương.
Về phần bà tên là gì, Dương Thủ Văn cũng không biết.
Trước kia hắn đần độn, cũng không nhớ được nhiều việc, cho nên vẫn xưng hô là thím, thậm chí quên cả tên thật của Dương thị.
Dương thị dắt con bò vàng đi vào trong sân, buộc vào trong chuồng.
Dương Thủ Văn thì ôm Dương Noãn đi theo sau, buộc lại trâu cho Dương thị thật chắc, xong xuôi hắn mới buông Dương Noãn, cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé đi vào chính đường.
Trong phòng rộng như vậy chỉ có ba người ở.
- Ấu Nương đi lấy nước đi. Đại Lang vất vả cả ngày, tắm rửa trước đi, cơm chiều sẽ xong ngay đây.
Dương Noãn vâng một tiếng, chạy đi lấy nước.
Dương Thủ Văn nói:
- Thím, cháu đi vấn an ông nội trước đã rồi sẽ quay lại.
Dương Đại Phương đã mất hai năm, nhưng hằng ngày Dương Thủ Văn vẫn thắp hương cho ông, coi như thỉnh an.
Dương thị đáp một câu rồi vào nhà bếp chuẩn bị cơm chiều. Mà Dương Thủ Văn thì đi qua chính đường ra đằng sau, đi vào hậu viện.
Trong hậu viện, có một vườn hoa, tọa lạc bên dòng suối nhỏ.
Trái phải đều có khu sương phòng, mỗi khu sương phòng có ba gian. Trước kia lúc Dương Đại Phương còn sống, hàng ngày Dương Thừa Liệt sẽ nghỉ một ngày, dẫn người nhà đến bái kiến. Tuy nhiên từ sau khi Dương Đại Phương ốm chết, căn nhà này cũng trở nên vắng lạnh, cả nhà Dương Thừa Liệt sống ở thị trấn, trừ những ngày hiến tế phải có mặt thì y rất ít khi đến nơi này.
Tuy nhiên mỗi gian phòng ốc đều được thu dọn sạch sẽ.
Dương thị là người chịu khó, hàng ngày đều sẽ quét tước dọn dẹp phòng ốc.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Dương Thủ Văn đi vào một gian sương phòng, thắp đèn, sau đó đến trước linh vị trong phòng, đốt ba nén hương.
- Ông nội, cháu về rồi.
Hắn cắm hương xong, ngồi trước linh vị, lẩm bẩm:
- Hôm nay Đại Hoàng như bị điên, suýt nữa làm tổn hại đến trẻ con trong thôn, cũng may cháu tập võ với ông nội từ nhỏ, có sức khỏe, cuối cùng chế phục được Đại Hoàng. Cũng may không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ lại lan truyền những lời đồn không hay, đến lúc đó cháu lại gặp xui xẻo.
Dương Thủ Văn nói xong, ánh mắt hơi đỏ lên.
Tái sinh mười bảy năm, tuy rằng mười bảy năm này đần độn, vô duyên cớ lãng phí mười bảy năm, nhưng vẫn khiến Dương Thủ Văn cảm nhận được niềm vui vẻ khác. Dương Thừa Liệt không ưa hắn, nhưng ông nội lại coi hắn như báu vật.
Nói thật, mười bảy năm qua hắn cũng không chịu khổ cực gì, ngược lại được ông nội rất quan tâm, sống vô ưu vô lo. Thần hồn của hắn bế tắc, không thể cảm nhận được những ác ý chung quanh, ngày ngày vui vẻ, cũng vô cùng đơn thuần.
Luyện công, tập võ, chăn trâu, nghe ông nội kể chuyện xưa...
.
Mười bảy năm trôi qua, khiến hắn trong lúc vô tình, đã dung nhập vào thời đại này.
- A Súc Nô giờ đã tốt rồi, sẽ không bao giờ đau đầu nữa.
Tuy nhiên, cháu không cảm thấy vui vẻ, bởi vì gần đây cháu luôn mơ một giấc mơ cổ quái, mơ thấy một cô gái gọi cháu là “phò mã.
”
Hì, ông nói xem có phải cháu suy nghĩ lung tung không?
Nói xong, hắn quỳ xuống, lạy ba lạy trước linh vị, sau đó đứng lên, nói:
- Bất kể thế nào, những gì ông dạy cháu, A Súc Nô sẽ không quên, sau này sẽ chuyên cần rèn luyện. Thím đối xử với cháu rất tốt, Ấu Nương cũng rất biết điều khéo léo, giờ còn biết học giặt quần áo. Ừm, hôm nay nói đến đây thôi, ông cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.
Hàng ngày đứng trước linh vị ông nội tâm sự với ông, đã thành thói quen của Dương Thủ Văn.
Lúc trước đầu óc hắn không rõ ràng, hắn thường làm như thế, hiện tại đầu óc hắn đã sáng tỏ hắn cũng không thay đổi thói quen này.
Ra khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đúng lúc này, bên chính đường có thanh âm vọng đến, theo đó là tiếng khóc của Ấu Nương.
Trong lòng Dương Thủ Văn căng thẳng, chạy nhanh đến chính đường.
Trước hiên cửa, một chậu nước bị hất đổ trên đất, nước chảy lênh láng, khiến cho trên hiên cửa ướt sũng nước.
Ấu Nương ngồi trong vũng nước đọng, đang khóc to.
Mà một thiếu niên đang đứng dưới hiên cửa, lớn tiếng quát mắng Dương thị.
- Tiện tỳ ngươi làm việc giỏi nhỉ, sao lại đặt chậu nước ở cửa thế, còn làm bẩn cả y phục của ta… Ngươi có biết y phục này của ta vừa mới may không, giá trị ba trăm văn tiền, ngươi đền nổi sao? Còn ngươi nữa, nhóc con còn dám khóc, ta bán ngươi đi bây giờ.
Thiếu niên kia hùng hùng hổ hổ, Dương thị thì sợ hãi không dám thốt lời nào.
Nghe nói sẽ bán mình đi, Ấu Nương ngừng khóc, ngồi đó nhìn thiếu niên, thỉnh thoảng nức lên.
Trong lòng Dương Thủ Văn trào lên lửa giận.
Hắn lao ra chính đường, ôm bổng Ấu Nương lên.
- Ồ, đây chẳng phải là đại huynh ngốc nghếch của ta sao?
Không đợi Dương Thủ Văn mở miệng, thiếu niên lại giành nói:
- Đại huynh, ngươi dạy hai tiện tỳ này kiểu gì vậy, chẳng có quy củ chút nào cả. Ta gõ cửa nửa ngày cũng không ai ra đón tiếp, còn muốn bản thiếu gia phải tự mình mở cửa, đúng là càn quấy mà.
Tuy nhiên cũng phải thôi, ta quên mất đại huynh ngươi… Bằng không, ta thấy đại huynh cũng đã có đầu óc trở lại rồi, bán hai tiện tỳ này đi, đại huynh có thể thoải mái hơn.
Ấu Nương nghe nói sẽ bán mình đi, sợ hãi ôm chặt cổ Dương Thủ Văn.
- Hủy Tử ca ca, Ấu Nương ngoan, Hủy Tử ca ca đừng bán Ấu Nương đi nhé. Ấu Nương rất nghe lời mà.
A Súc Nô là nhũ danh của Dương Thủ Văn.
Tuy nhiên nhũ danh này là trước khi bài đồng dao xuất hiện, chỉ có Dương Thừa Liệt và Dương Đại Phương là có thể gọi. Dương Thủ Văn còn có một nhũ danh là Hủy Tử, thông dụng hơn, Dương Ấu Nương quen gọi hắn là Hủy Tử ca ca.
Thiếu niên kia luôn miệng gọi đại huynh, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ kính trọng nào.
Y tên là Dương Thụy, là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Dương Thủ Văn, năm nay mười ba tuổi.
Lúc Dương Thừa Liệt tái giá, từng có ý tân phụ phù chính. Tuy nhiên Dương Đại Phương lại không đồng ý, mới khiến cho chuyện này vẫn kéo dài tới hiện tại. Từ nhỏ Dương Thụy đã bộc lộ trí tuệ, rất được Dương Thừa Liệt yêu thích, tuy nhiên trên lưng y gánh vác thanh danh con vợ kế cũng làm cho ông ta không vui.
Dương Thủ Văn nhìn y, hỏi:
- Dương Thụy, ngươi tới làm gì?
- Ta tới làm gì? – Dương Thụy cười hắc hắc:
- Đúng là nực cười, đây là nhà ta, vì sao ta không thể đến đây?
Nói xong, Dương Thụy nhấc chân bước lên hiên cửa.
Nhưng không đợi chân còn lại của y đặt lên, Dương Thủ Văn đột nhiên nhấc chân đá một cước vào ngực y.