Cuộc sống hầu như đã trở lại bình thường.
Sự biến đổi duy nhất chính là trong nhà vốn yên bình, đã náo nhiệt hơn nhiều, ngày ngày gà bay chó sủa, ngựa hí bò rống.
- Bồ Đề, lại đây!
- Bồ Đề, đi lấy rổ lại đây.
- Bồ Đề, không được đái ở đây, đánh ngươi đấy!
Bồ Đề chính là Sửu Nha Đầu.
Chỉ là Ấu Nương cảm thấy Sửu Nha Đầu có chút nghe không hay, cho nên bắt ép đổi tên của Sửu Nha Đầu.
- Bắt đầu từ giờ, ngươi tên là Bồ Đề Tổ Sư.
Thấy Ấu Nương ngồi xổm ở đó, nghiêm trang nói hươu nói vượn với Sửu Nha Đầu, Dương Thủ Văn bỗng có cảm giác mất mát. Nếu trên thế giới này thực sự có chư Phật, nếu trên thế giới này thực sự có thần tiên, nếu trên thế giới này thực sự có một người tên là Bồ Đề Tổ Sư, thấy Ấu Nương gọi một con chó là Bồ Đề, sẽ cảm thấy thế nào? Nói vậy nhất định có ngàn vạn ni mã gào thét.
Nhưng dù nói thế nào, Sửu Nha Đầu cũng đã biến thành Bồ Đề Tổ Sư rồi.
Bốn con chó con cũng lần lượt có tên.
Lớn nhất tên là Ngộ Không, ba con còn lại lần lượt là Bát Giới, Sa Tăng và Tiểu Bạch Long. Mặc dù “Tây du ký” của Dương Thủ Văn mới nói tới tình tiết Long cung được bảo kiếm, nhưng khi con chó đầu tiên được mệnh danh là Ngộ Không, Dương Thủ Văn dứt khoát đặt tên cho ba con còn lại.
Ấu Nương không hiểu nguyên do trong đó, nhưng cũng biết Dương Thủ Văn nhất định có lý do riêng của hắn.
Ngày thứ 3, Dương Thủ Văn đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên người cũng đã dần khô miệng.
Cơ thể này rất kỳ lạ, trước vết thương kinh hoàng như vậy, chỉ 3 ngày đã có thể khô miệng rồi. Dương Thủ Văn thầm đoán, sở dĩ hắn có khả năng hồi phục mạnh như vậy chắc chắn là cũng có liên quan rất lớn đến việc hôm đó bị sét đánh.
Trận sét đánh đó khiến cho hắn hồi phục lại trí nhớ, đồng thời cũng đã thay đổi thể chất của hắn.
Điều này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt: Vào niên đại điều kiện y học tương đối lạc hậu này, có được thể chất như vậy, rõ ràng là rất có lợi.
…….
Sáng sớm, trong vườn sương mù che phủ.
Dương Thủ Văn thức dậy, phát hiện thấy Dương Thị và Ấu Nương đều vẫn chưa dậy.
Sửu Nha Đầu… không đúng, là Bồ Đề Tổ Sư nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên. Ổ của nó nằm ở góc hiên, có thể nhìn thấy rõ được tất cả mọi thứ trong sân. Sau khi phát hiện là Dương Thủ Văn, Bồ Đề Tổ Sư lại nằm xuống, liếm liếm chú chó con đang nằm cuộn tròn bên cạnh, liền nhắm mắt lại giống như đang ngủ, không hề nhúc nhích gì nữa.
Gia hỏa này thật đúng là khí chất của tổ sư, thấy biến mà không hề sợ hãi.
Dương Thủ Văn hoạt động một chút ngoài hiên, không luyện công như thường lệ.
Mưa bụi, luyện công sẽ hoàn toàn ngược lại. Dương Thủ Văn rất hiểu đạo lý như vậy, cho nên sau khi vận động cơ thể sẽ đi về tiền viện.
Tiền viện thoạt nhìn dường như hơi nhỏ đi.
Ở góc sân có một chiếc chuồng ngựa đơn sơ, bên trong nhốt ba chú ngựa.
Cái nhà này hiện giờ có chút là nhà rồi đây. Trâu ngựa đều có, lại cộng thêm năm con chó, dường như càng ngày càng náo nhiệt.
Trước tiên Dương Thủ Văn cho thêm cỏ vào trong chuồng bò và chuồng ngựa, sau đó đi tới cửa nhà củi.
Qua hai ngày chuẩn bị, nhà củi đã có sự biến đổi.
Bên trong đặt một cái máy cao khoảng hơn 2m, phía dưới là một chiếc bếp lò.
- Hủy Tử, sao dậy sớm thế?
Dương Thị vẫn như thường lệ, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ là bà phát hiện thấy Dương Thủ Văn còn dậy sớm hơn cả bà.
- Thím, cháu đang làm việc.
- Làm gì thế? Có cần ta giúp không?
Dương Thủ Văn đi từ nhà củi ra, từ trong lều bên cạnh phòng củi ôm ra một đống củi, bật cười ha hả đáp:
- Cháu đang nấu rượu.
- Rượu?
Dương Thị kinh ngạc, bước lên phía trước nói:
- Mấy hôm trước không phải là vừa mới mua 20 vò rượu rồi, hết rồi sao?
- Vẫn còn.
- Vậy cháu còn nấu rượu gì?
Dương Thủ Văn đặt củi vào bếp lò, gãi đầu nói:
- Kỳ thực cũng không phải là nấu rượu, chỉ là gia công thêm chút mà thôi.
- Gia công cái gì?
- Thím không thấy, rượu ngoài chợ hiện giờ đã nhạt rồi sao?
Cháu muốn gia công thêm chút, chiết xuất chưng cất một số loại rượu đó. Cứ như vậy, nồng độ rượu sẽ được nâng cao lên một chút, cảm giác cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Thế nào gọi là chiết xuất? Thế nào là chưng cất?
Dương Thị hoàn toàn không hiểu gì về chuyện này, chỉ cảm thấy Dương Thủ Văn đang càn quấy.
Con người này từ sau khi tỉnh táo lại, liền trở lên có chút cổ quái. Nếu không phải đã chứng kiến Dương Thủ Văn lớn lên từ nhỏ, Dương Thị thậm chí ngay cả trên người hắn có bao nhiêu cọng lông cũng đều biết, nói không chừng còn cảm thấy Dương Thủ Văn trước mắt căn bản chính là một người hoàn toàn khác.
Thôi đi, dù sao số tiền này hắn cũng đã tiêu hết rồi, do hắn càn quấy.
- Hủy Tử, cần ta giúp gì không?
- Không cần đâu thím, một mình con làm cũng được.
Dương Thủ Văn nói xong liền đẩy Dương Thị ra khỏi phòng củi.
Dương Thị cảm thấy bất đắc dĩ, đành đứng ngoài cửa nói:
- Vậy cháu phải cận thận chút, ta đi vào bếp làm cơm. Khi nào cần giúp thì gọi ta một tiếng, cháu đừng có cố quá nhé.
- Con biết rồi!
Dương Thủ Văn đáp lại một tiếng, liền chui vào phòng củi.
Dương Thị không khỏi lắc đầu, sau khi rửa mặt xong, liền đi vào nhà bếp làm việc.
Làm xong bữa sáng, Dương Thủ Văn vẻ mặt đen xám từ phòng củi đi ra, vội vàng ăn hai chén cháo lại chui vào phòng củi.
Khi trời đã sáng, sương mù dày đặc cũng bắt đầu tan đi, Ấu Nương mơ mơ màng màng từ hậu viện đi ra.
- A Nương, có mùi gì thế?
Dương Thị đang dọn dẹp nhà bếp, nghe thấy tiếng Ấu Nương liền bước ra ngoài.
Hả?
Trên trời tràn ngập mùi rượu.
Khác với mùi rượu mà bà đã quen thuộc, càng đậm hơn, nồng hơn. Bà thoáng giật mình, ánh mắt đảo đảo, liền dừng lại ở phía cửa phòng củi đã đóng lại.
- Hủy Tử ca ca của con đang nấu rượu gì đó, có lẽ là mùi rượu.
- Hủy Tử ca ca biết nấu rượu?
Ấu Nương vừa nghe nói, liền tỉnh cả người, vắt chân lên cổ chạy đi xem náo nhiệt, lại bị Dương Thị nhéo tai quay lại.
- Đi rửa mặt ngay cho ta, con gái nhà người ta, suốt ngày điên điên khùng khùng, ngủ dậy cũng không dọn dẹp, chẳng ra cái thể thống gì.
Lúc này, Bồ Đề Tổ Sư dẫn theo Ngộ Không, Bát Giới, Hòa Thượng và Tiểu Bạch Long, từ từ đi ra phía sau vườn. Nó dẫn theo bốn con chó nhỏ đi tiểu, sau đó lại chạy tới bên giếng uống nước, nhưng nước vẫn còn ngậm ở miệng không nuốt xuống mà phun lên mặt đất.
- Nhìn xem nhìn xem … ngay cả chó cũng biết sạch sẽ.
- Là Bồ Đề!
- Được rồi được rồi được rồi, Bồ Đề… đi rửa mặt trước đi.
Ấu Nương chu cái miệng lên, không cam lòng đi rửa mặt mũi, sau đó dẫn theo bốn con chó con chạy về phía phòng củi.
Bồ Đề Tổ Sư thì ghé xuống nằm ở cửa phòng bếp, cùng Dương Thị.
Dương Thị vừa làm việc vừa lải nhải, nhưng mắt vẫn luôn liếc về phía phòng củi.
Từ trong phòng củi tỏa ra mùi rượu, càng ngày càng nồng, mùi hương xông lên tận mũi.
Dương Thị cũng càng ngày càng hiếu kỳ, không kìm nổi liền đứng lên đi tới phòng củi.
- Hủy Tử ca ca, đây là cái gì thế?
- Đây là máy chưng cất… muội nhìn xem, ta dùng nồi chưng để làm cho rượu nóng lên. Sau khi rượu nóng lên sẽ biến thành hơi nước, sau đó sẽ lại qua làm lạnh, từ chiếc ống này chảy ra. Cứ như vậy, nồng độ rượu sẽ được nâng cao, hương vị cũng đậm đặc hơn.
- Phì phì phì, khó uống quá.
- Ấu Nương đừng có lộn xộn, vẫn chưa làm xong mà.
Trong phòng củi, truyền ra cuộc đối thoại của Dương Thủ Văn và Ấu Nương.
Một lát sau, bên trong lại thấy yên tĩnh, liền mở cửa phòng củi ra, một mùi rượu nồng đậm bốc lên.
Dương Thủ Văn ôm lấy Ấu Nương đi ra khỏi phòng củi.
Trên mặt của hắn ửng hồng, giống như là quả táo chín vậy.
Còn Ấu Nương cũng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng của người say, nằm trong lòng Dương Thủ Văn, cắn ngón tay, luôn miệng cười ngơ ngẩn.
- Hủy Tử, Ấu Nương nó….
Dương Thị sợ hãi, liền chạy tới.
- Say rồi!
- Hả?
- Con đã quên mất khi nấu rượu, mùi rượu cũng sẽ phát huy tác dụng.
Không khí trong phòng không lưu thông, Ấu Nương tuổi còn nhỏ, cho nên chỉ một lát sẽ bị mùi rượu làm cho say. Nhưng thím yên tâm, để nó về ngủ một giấc là được rồi. Đừng nói là nó, ngay cả con cũng có chút chịu không nổi.
Không uống rượu mà say sao?
Dương Thị vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy.
Bà dở khóc dở cười, liếc nhìn ra phía sau phòng củi nói:
- Vậy con ở bên ngoài hít thở chút, đừng có say thật đấy.
- Con biết rồi.
Dương Thủ Văn đứng ở ngoài cửa hít thở sâu vài hơi, xua tan đi mùi rượu trong người.
Hắn ngồi xuống hiên cửa, Bồ Đề liền vẫy đuôi chạy tới, nhảy hiên cửa nằm xuống, gác đầu lên đùi hắn.
Bốn con chó con thì lảo đảo đi tới, nằm xuống bên cạnh Bồ Đề.
Dương Thủ Văn khẽ xoa xoa hai má, dựa vào cột hiên.
Chỉ là gia công chiết xuất, phiền toái như vậy… vốn cho rằng có thể đơn giản, dễ dàng phục vụ, lại suýt nữa đã để mình rơi vào trong đó. Việc chưng rượu này vẫn thật sự không có dễ dàng như vậy, lát nữa khi chưng xong phải cẩn thận hơn chút.