Sau khi Tống thị được gả vào Dương gia chỉ biết ở ngoài thành có một lão thái gia.
Nhưng Dương Đại Phương cũng không phải là người quản gia đình. Tống thị vừa phải lo liệu nhà trong thành, đồng thời còn phải lo liệu nhà ngoài thành, công việc hết sức vất vả nhưng Tống thị không hề than vãn với bất cứ ai, vẫn luôn âm thầm chịu đựng.
Trước kia, Dương Thủ Văn là một kẻ đần, càng không hy vọng hắn có thể hiểu được cấp bậc lễ nghĩa.
Cho nên mỗi lần Tống thị cùng Dương Thừa Liệt đi ngoài thành thăm hỏi đều sẽ bị Dương Thủ Văn trêu đùa.
Nhưng bà lại không thể tức giận, chẳng lẽ bà phải đi so đo với một tên ngốc hay sao?
Sau khi Dương Đại Phương chết, có người của Tống gia bảo bà thu hồi chức điền kia lại, như thế ít nhất có thể khiến trong nhà sống khá giả chút.
Tống thị không đồng ý, bởi vì bà cảm thấy, chức điền kia chính là Dương Đại Phương để lại cho Dương Thủ Văn đấy.
Tiếp sau đó, Dương Thừa Liệt thu hồi chức điền lại, Tống thị đã âm thầm quan tâm tới Dương thị không ít. Nếu không, dựa sức ăn của Dương Thủ Văn, cộng thêm đầu óc đần độn kia, cho dù Dương thị quản gia đình có tốt, cũng không chắc có thể chống đỡ được.
Dương Thủ Văn chưa bao giờ gọi bà một tiếng “'A nương”.
Hôm nay, Dương Thủ Văn đột nhiên sửa cách xưng hô, khiến Tống thị vừa mừng vừa sợ.
Dương Thanh Nô đứng bên thấy mẫu thân im lặng rất lâu, đã định lén trốn đi, nào ngờ cô bé vừa cử động đã lập tức khiến Tống thị phát hiện ra.
- Thanh Nô!
- A nương.
Chớ thấy Tống thị luôn chịu đựng Dương Thủ Văn, nhưng ở nhà lại có đầy đủ quyền uy.
- Ai dạy cho con biết nói những lời vừa rồi?
- Con...
.
- Đại huynh không so đo với con, nhưng vi nương lại không thể bỏ qua cho thái độ vô lễ của con như vậy.
Con nhớ kỹ, trong nhà này, trừ cha con ra, Đại huynh con có thể làm chủ. Có câu là huynh trưởng như cha, Đại huynh con trước kia hơi chút khờ ngốc, nhưng đó vẫn là Đại huynh con. Những lời vừa rồi con nói thật sự là khiến vi nương thất vọng.
Nói xong, sắc mặt Tống thị trở nên âm trầm.
- A nương, con chỉ bất bình thay cho a nương thôi.
Dương Thanh Nô còn chưa dứt lời, Tống thị đã vung tay tát vào má cô bé một cái.
- Bất bình hay không, không cần con nói. Trước kia con còn nhỏ, ta không tính toán với con. Nhưng hiện tại, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha con mời Đại huynh đến, chính là muốn đại huynh con ổn định lại tình hình trong nhà.
.
.
Đừng cho là ta không biết là ai ở sau lưng con nói những lời này, trong lòng vi nương hiểu rõ vô cùng.
Những câu xuyên tạc này, ta sẽ xử trí. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, con hãy ngoan ngoãn ở trong phòng sám hối cho ta. Không được sự đồng ý của ta thì không được bước ra khỏi cửa phòng một bước. Nếu không, đừng trách vi nương lòng dạ ác độc, đoạn tuyệt quan hệ với con.
Thời đại này, hiếu nghĩa là nhân luân lớn nhất.
Chớ thấy Lý Thế Dân phát động chính biến Huyền Vũ môn giết huynh giam cha, nhưng càng như thế, ông ta lại càng để ý việc này. Cho nên sau khi lên ngôi, lực lớn mạnh đã càng thi hành phát triển rộng Hiếu Nghĩa.
Đời sau trong các phim ảnh kỹ kịch, thường xuất hiện đoạn hội thoại như này: Thánh nhân lấy Hiếu Nghĩa thống trị thiên hạ.
Tại thời đại này, bất kể con người là nam hay là nữ, một khi trên người mang thanh danh bất hiếu, cả đời này coi như xong rồi.
Tống thị nói với thái độ dứt khoát làm Dương Thanh Nô sợ hãi.
Cô bé quỳ xuống trước mặt Tống thị, nức nở:
- A nương xin đừng, Thanh Nô biết sai rồi.
- Nếu biết sai, vậy lập tức trở về phòng đi.
- Vâng!
Dương Thanh Nô run sợ ra khỏi phòng, nhưng oán hận trong lòng đối với Dương Thủ Văn theo đó lại trở nên càng ngày càng sâu.
Ngươi là tên ngu si còn học được cách lấy lòng ư? Trước mặt mẹ ta thì giả bộ là người tốt, hại ta bị mẹ răn dạy. Dương Thủ Văn, ngươi cứ đợi đó, sớm muộn gì ta cũng báo thù này. Đến lúc đó, ta xem ngươi còn có thể tiếp tục giả tạo nữa được hay không?
***
Dương Thủ Văn rùng mình một cái, đột nhiên dừng bước.
- Đại huynh, sao vậy?
Dương Thụy thấy hắn dừng bước lại, cũng lập tức dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Dương Thủ Văn gãi gãi đầu, mặt giãn ra cười nói:
- Không có gì, tự dưng tim đập nhanh.
.
. chắc là lo cho sức khoẻ của cha. Không sao đâu, chúng ta nhanh đi gặp cha, đừng để cha sốt ruột.
- Đại huynh!
- Ừ?
Dương Thụy đi đến bên Dương Thủ Văn, do dự một chút nói:
- Thanh Nô muội ấy.
.
.
Dương Thủ Văn cười khoát tay cắt ngang lời của Dương Thụy:
- Ta hiểu. Vừa rồi chẳng phải ta đã nói, muội ấy còn nhỏ, nói năng không biết nặng nhẹ, ta sẽ không để ở trong lòng. Nhị Lang, bất kể thế nào, đệ và muội ấy và ta đều là do một cha sinh ra. Một bút không viết ra được hai chữ Dương, nếu ta là huynh trưởng, sao lại so đo với một cô bé chứ?
Thấy Dương Thủ Văn nói chân thành, Dương Thụy rốt cục thả lỏng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
- Thanh Nô bị cha làm hư rồi! Đại huynh không biết đó thôi, bình thường cha thương nó, thậm chí còn thương hơn đệ nữa.
- Hà hà, đệ hâm mộ ghen tị ư?
- Nào có!
Dương Thụy đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Nhưng dáng vẻ 'giấu đầu lòi đuôi' kia đã phản ánh nội tâm của y, khiến Dương Thủ Văn phá lên cười.
Hai huynh đệ đi vào hậu viện, Dương Thủ Văn thấy Dương Mạt Lỵ ngồi ở cửa phòng của một gian phòng, đang cúi đầu lau y chùy trong tay. Nghe tiếng bước chân, Dương Mạt Lỵ ngẩng lên, thấy Dương Thủ Văn, trên gương mặt thật thà chất phác kia lập tức nở nụ cười tươi.
- A Lang, cậu đã đến.
Dương Mạt Lỵ đứng lên, ồm ồm nói.
Có thể nhìn ra gã rất vui.
Dương Thủ Văn cười tiến lên, vỗ vào cánh tay của gã.
- Mạt Lỵ, lần này vất vả cho ngươi rồi.
- Là Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn còn chưa nói hết, Dương Mạt Lỵ đã nghiêm trang nhắc nhở hắn.
- Đúng, là Dương Mạt Lỵ, Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn cười, đồng thời quay lại liếc nhìn Dương Thụy một cái.
- Đại huynh, huynh nhìn đệ làm gì?
- Đệ năm nay mười ba?
- Sắp mười bốn rồi!
Dương Thụy ưỡn ngực, hơi có chút đắc ý trả lời.
- Mạt Lỵ năm nay vừa mới mười ba.
Dương Thủ Văn ngẩng đầu nhìn Dương Mạt Lỵ, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn Dương Thụy, đột nhiên cười ha ha, cất bước đi lên cửa hiên.
Dương Thụy ban đầu không hiểu được ý của Dương Thủ Văn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lập tức hiểu ra.
Đây rõ ràng đang cười nhạo mình thấp chứ gì?
Trong lòng tựa như có ngàn câu mắng chửi gào thét, Dương Thụy chôn chân tại chỗ, nhìn Dương Mạt Lỵ cao hơn mình một cái đầu, đột nhiên nói với Dương Mạt Lỵ:
- Mạt Lỵ, nếu hàng ngày ta ăn nhiều như ngươi, tuyệt đối sẽ cao hơn ngươi.
Dương Mạt Lỵ cũng không rõ huynh đệ Dương Thủ Văn cười cái gì, nghe Dương Thuỵ nói vậy, gã ngớ ra, nghiêm túc trả lời Dương Thụy:
- Ta tên Dương Mạt Lỵ, là Dương Mạt Lỵ, không phải là Mạt Lỵ. Nhị Lang đã gọi sai rồi.
Đúng là ngày chó chết mà!
Nhìn thái độ nghiêm trang của Dương Mạt Lỵ, Dương Thụy lại không phản bác được.
Mình thật sự bị bệnh đần độn rồi, còn bệnh nặng hơn cả gã nữa, bị lan truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười mất.
.
.
Cửa phòng khép hờ.
Dương Thủ Văn đi tới cửa, khẽ gõ.
- Là Hủy Tử đúng không?
Từ trong nhà vọng ra thanh âm của Dương Thừa Liệt, hơi khàn khàn.
Dương Thủ Văn vội vàng nói:
- Đúng là con ạ.
- Vào đi.
Dương Thủ Văn vội vàng kéo mở cửa phòng, đi vào.
Trong phòng ánh sáng thông thấu.
Dương Thừa Liệt nằm nghiêng ở trên giường, bên dưới là tấm đệm chăn rất dày, người mặc một bộ hãn sam màu xanh nhạt. Nửa vạt áo mở, lộ vết thương được quấn băng vải trên người. Ông thấy Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười ôn hoà.
- Hủy Tử, mau tới bái kiến huyện tôn đi.
Trên chiếu ngồi ngay bên cạnh Dương Thừa Liệt có một người đàn ông trang nghiêm ngồi đó. Đầu ông ta kẹp khăn vấn đầu, mặc áo xanh, hình thể hơi béo, nhưng không mất khí chất nho nhã.
Nhìn tuổi đoán chừng ông ta ba mươi, có hàm râu ngắn tinh tế, nụ cười tao nhã trên mặt.
Huyện tôn?
Ông ta chính là Huyện Lệnh Vương Hạ nhậm chức ba năm nhưng lại chưa bao giờ về nhà thăm người thân đó ư?
Dương Thủ Văn không biết vị Huyện lệnh Vương Hạ này, nhưng đã từng nghe Dương Thụy nhắc đến, ông ta xuất thân danh môn vọng tộc, là con cháu họ Vương Thái Nguyên.
Nói đến họ Vương Thái Nguyên, đây chính là được đứng trong hàng Ngũ họ thất tông nổi danh cùng với Trịnh thị Huỳnh Dương thuộc quê của mẫu thân Dương Thủ Văn.
.
. Dù những năm gần đây dưới sự chèn ép của Thánh mẫu thần hoàng Võ Tắc Thiên, lực ảnh hưởng của ngũ họ thất tông đã bị suy yếu, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, Vương thị Thái Nguyên hay Trịnh thị Huỳnh Dương cũng đều cao không thể với tới.
Tuy nhiên, Dương Thủ Văn lại cảm thấy, vị Vương Huyện lệnh này mang đến một cảm giác rất khó diễn tả.
Hắn vội vàng khom mình thi lễ:
- Thảo dân bái kiến lão phụ mẫu.
Cổ nhân xưng quan huyện là quan phụ mẫu, cho nên cũng gọi là “lão phụ mẫu”.
Vương Huyện lệnh cười nói:
- Ta đã từng nghe nói đến Đại lang, không ngờ hôm nay mới được gặp.
.
. Dương Huyện Úy, ngươi không đúng rồi, nhìn cử chỉ của Đại lang cũng không hề giống như ngươi nói. Giỏi như vậy, nên sớm để ta biết mới phải.
Không có cha mẹ nào không thích nghe người khác khen ngợi con cái của mình.
Dương Thừa Liệt cũng như thế, nghe Vương Hạ nói xong thì bật cười khà khà:
- Huyện tôn quá khen.
- Tốt rồi, thấy Dương Huyện Úy không sao, bổn huyện an tâm rồi. Giờ trong nha môn đang rất hỗn loạn, ta không tiện ở đây lâu, cáo từ trước.
Vương Hạ nói xong đứng dậy chắp tay chào ra về.