Năm đầu Thánh Lịch, công nguyên năm 698.
Ở trong một thời đại như vậy, đừng hy vọng có thể ăn được đồ ăn gì đó phong phú, thậm chí ăn rau xào cũng không thể.
Bữa tối của Dương Thủ Văn là thịt dê khô.
Ngô làm đồ nhắm, thịt dê khô đặt trên bàn, bởi vậy trong ngô có mùi thơm của thịt dê khô, đồng thời còn có thể tiêu trừ cảm giác ngấy mỡ. Ngoài ra, còn có hai đĩa rau xào, nhưng canh thì quá nhạt toàn nước, rất khó nuốt.
Không nên xem thường bữa tối đơn giản như vậy. Đối với thời đại này mà nói, đã là vô cùng phong phú rồi.
Dương Thừa Liệt thân là Huyện Úy tòng Cửu phẩm, lương tháng 1,
5 quan tiền, cộng thêm năm mươi thạch kê tốt. Nói tới, đây cũng không phải là nhiều, nhưng so với trong năm Trinh Quán bổng lộc của ngoại quan đã gia tăng lên nhiều rồi. Võ Chiếu chấp chính tới nay luôn luôn cố gắng đề cao đãi ngộ cho ngoại quan. Nếu như ở trong năm Trinh Quán, giống như loại chức vụ Huyện úy Xương Bình này, căn bản không ai nguyện ý đảm nhiệm.
Tuy nhiên thu nhập chủ yếu của Dương gia còn có hai trăm mẫu chức điền kia.
Dương Thừa Liệt sống ở thị trấn, cơ bản sẽ không hỏi đến chức điền. Thời điểm Dương Đại Phương còn sống, thu nhập từ chức điền cơ bản đều nằm trong tay Dương Đại Phương. Hiện tại Dương Đại Phương đã mất, mặc dù Dương Thừa Liệt thu vào hơn phân nửa, nhưng vẫn để lại đầy đủ sinh hoạt phí cho Dương Thủ Văn. Từ điểm này mà nói, Dương Thủ Văn sống thoải mái hơn Dương Thụy.
Dương Thủ Văn gầy, nhưng sức ăn lại kinh người.
Một chút cơm chiều đã tiêu hao một cân ngô, cộng thêm nửa cân thịt dê khô.
Sau khi ăn uống no đủ, Dương Thủ Văn mới buông bát đũa, ngẩng lên nhìn lại phía Dương Thụy.
Tuy rằng Dương Thụy bị hắn độc đánh một trận, nhưng từ liên hệ máu mủ, dù sao cũng là huynh đệ của y. Đánh y, là vì người này cần ăn đòn, Dương Thủ Văn yên tâm thoải mái. Nhưng nếu như ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn, đó chính là khuyết điểm của hắn rồi.
Bữa cơm này của Dương Thụy rất gian khổ, mùi thịt khô thơm ngon ở trong miệng lại không có chút hương vị nào.
Mới nhai nuốt một chút quai hàm đã đau dữ dội. Không muốn ăn, nhưng Dương Thủ Văn trừng mắt, khiến y lập tức không dám.
Một trận bạt tai của Dương Thủ Văn đích thực khiến y sợ.
- Nói đi, đang yên lành thì đến, có chuyện gì?
Dương Thủ Văn ăn no bụng, ngồi trên giường Hồ, chậm rãi hỏi.
Dương Thụy buông bát đũa, ôm quai hàm giọng run run nói:
- Sắp đến mười lăm tháng tám rồi, cha chuẩn bị thưởng nguyệt tại Di Lặc tự, cho nên bảo ta đến đây xem trước. Còn nói muốn Dương… thẩm chuẩn bị một chút, tránh lúc đó lại có sai sót.
- Thưởng nguyệt?
Lúc này Dương Thủ Văn mới phản ứng, hình như vài ngày nữa là đến Trung thu rồi.
Trung thu ngắm trăng, cả nhà đoàn viên, là hoạt động bình thường của mọi người trong thời đại này.
Tuy nhiên nghe ý tứ trong lời nói của Dương Thụy, lần này Dương Thừa Liệt thưởng nguyệt, không chỉ là vì đoàn viên, dường như mời được người nào đó.
Điều này cũng bình thường, Dương Thừa Liệt ở Xương Bình đã làm Huyện Úy hơn mười năm rồi.
Mười mấy năm qua, Huyện lệnh Xương Bình đều đã thay đổi bốn năm người, nhưng Dương Thừa Liệt vẫn đảm nhiệm vững chắc chức Huyện úy, không có động tĩnh gì. Theo đạo lý mà nói, cho dù là luận kinh nghiệm lý lịch, Dương Thừa Liệt cũng có thể được lên chức. Tuy nhiên, bản thân Dương Thừa Liệt lại không sốt ruột, cam tâm tình nguyện làm Huyện Úy tại Xương Bình, con đường thực tế nhất cứ duy trì như vậy đã được mười mấy năm.
- Cha muốn mời khách đúng không?
Dương Thụy do dự một chút, hạ giọng nói:
- Cha có một vị cố nhân đến, nói là khách quý, cho nên muốn chuẩn bị chiêu đãi.
Khách quý?
Xương Bình là nơi biên tái, là vùng đất lạnh giá nghèo khổ, sao lại có khách quý được?
Dương Thủ Văn sửng sốt, sau đó gác qua một bên. Khách quý có thể quý được đến đâu? Hơn nữa cũng đâu có quan hệ gì với hắn?
Dương Thừa Liệt chẳng qua chỉ là một Huyện úy tép riu, Dương Thủ Văn không biết khách quý của ông ta có thể quý bao nhiêu.
Nghĩ đến cái này, còn không bằng suy nghĩ làm thế nào cải thiện cuộc sống còn hơn.
Trước kia hắn đần độn, không có yêu cầu gì nhiều đối với cuộc sống, nhưng hiện tại… Dương Thủ Văn cảm thấy hắn cần phải thay đổi. Cho dù là ngô chưng thịt dê khô ăn rất ngon, nhưng ngày nào cũng ăn, như vậy cũng sẽ thấy ngấy.
- Đã muộn rồi, phỏng chừng buổi tối ngươi không thể quay về được.
Dương Thủ Văn nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Ta bảo thím chuẩn bị chăn đệm cho ngươi, đêm nay ở lại, đợi trời sáng thì về. Đúng rồi, trên mặt ngươi bị thương, lúc về giải thích với cha như nào?
- Hả?
Tim Dương Thụy đập mạnh, vội vàng đáp:
- Ta sẽ nói mình bị ngã, tuyệt đối sẽ không bán đứng đại huynh đâu ạ.
- Vô nghĩa, ngươi không thành thật nói chi tiết cho cha, vậy chẳng phải bị đánh oan sao?
- Ơ?
Lúc này Dương Thụy đột nhiên cảm giác được mình luôn tự xưng là đầu óc thông minh nhưng giờ không thể dùng rồi. Y nhìn Dương Thủ Văn, mặt mờ mịt. Chẳng lẽ ý của hắn là bảo mình nói hết cho cha biết sao? Vậy chẳng phải là tự ăn quả đắng sao?
Dương Thủ Văn tỏ vẻ thất vọng, lắc đầu thở dài.
- Về nói cho cha biết, chính là ta đánh ngươi.
Nếu cha hỏi vì sao, nên trả lời thế nào tự ngươi suy nghĩ. Ừ, cứ như vậy đi. Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.
Nói xong, Dương Thủ Văn cũng không quay đầu lại liền ra khỏi phòng.
Hắn có ý gì vậy?
Dương Thụy nhìn bóng lưng của Dương Thủ Văn biến mất ở ngoài cửa, đầu óc đã rối loạn.
Dù sao chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, tuy rằng thông minh cũng có hạn. Y căn bản không hiểu ý tứ của Dương Thủ Văn, chỉ cảm giác...
. Hay là cái chứng đần độn kia lại tái phát? Tóm lại, Dương Thụy nghĩ có nát óc cũng không giải đáp được.
***
- Hủy Tử ca ca, tại sao muốn Nhị thiếu gia bẩm báo chi tiết cho A Lang?
Đêm sâu.
Dương thị ở bên ngoài thu dọn bát đũa, Ấu Nương thì cuộn bên cạnh Dương Thủ Văn, ngửa đầu, một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:
- A Lang thương yêu nhất Nhị thiếu gia, nếu biết Hủy Tử ca ca đánh y, chẳng phải là sẽ trách cứ Hủy Tử ca ca đó sao. A ông mất rồi, không còn ai che chở Hủy Tử ca ca, đến lúc đó nên làm thế nào đây?
Dương Thủ Văn cười xoa đầu Ấu Nương.
Hắn tựa vào cột trụ hành lang, một chân chống, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đen sâu.
Bên trên bay tới một đám mây đen, đang nhanh chóng bay về hướng Hổ Cốc Sơn. Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- A Ông mất, còn có Ấu Nương. Nếu A Lang trách cứ ta, đến lúc đó Ấu Nương sẽ bảo vệ Hủy Tử ca ca, đúng không?
- Vâng vâng vâng. Ấu Nương đương nhiên sẽ làm vậy rồi.
Ấu Nương gật mạnh đầu, nghiêm trang trả lời.
Trong mắt của Dương Thủ Văn hiện lên một tia ấm áp, hắn ôm Ấu Nương vào lòng:
- Ấu Nương bảo vệ ta, ta cũng sẽ bảo vệ Ấu Nương.
Ấu Nương càng nở nụ cười sáng lạn hơn.
Ông trời vứt hắn đến năm đầu Thánh Lịch, khiến hắn sống đần độn mười bảy năm, rồi sau đó một đạo tia chớp bổ tỉnh hắn. Sự việc huyền ảo như vậy phát sinh trên người của Dương Thủ Văn, cũng làm cho Dương Thủ Văn cảm nhận được sự hoang mang khó hiểu.
Theo lý mà nói, trải qua sự huyền ảo như vậy, trên người hắn ắt mang theo sứ mệnh rất lớn.
Nhưng Dương Thủ Văn cũng không muốn nhận gánh vác sứ mệnh gì gì đó, có thể được sống, đã là thỏa mãn lớn với hắn rồi. Kiếp trước, hắn sống không tốt, ngày ngày nằm trên giường bệnh, chỉ có sách làm bạn, hoặc là đối mặt với máy tính. Mà hiện tại, hắn có thể tự do tự tại đi lại, cảm nhận được sự ấm áp của người nhà. Điều này đối với hắn đã đầy đủ rồi.
Hắn chỉ muốn sống vui vẻ thoải mái, vô ưu vô lo, không có bất kỳ phiền toái nào.
Có đôi khi ngẫm lại, mười bảy năm đần độn kia cũng coi như là một hạnh phúc, ít nhất mười bảy năm ấy sống rất hạnh phúc.
Ầm ầm!
Một tia chớp xé toạc trời cao, chiếu đình viện trắng bệch.
Ngay sau đó, tiếng sầm rền vang, mưa to ầm ầm.
Mưa từ mái hiên đổ xuống, rất nhanh tạo thành một màn nước.
Trận mưa này xem ra không nhỏ!
Hắn vội vàng gọi Dương thị tới dẫn Ấu Nương trở về phòng ngủ. Mà hắn thì quay về phòng ngủ, ngồi trên giường Hồ, trải rộng tờ giấy trắng ra, trong ánh sáng của đèn dầu, dùng bút than bay múa trên tờ giấy.
Bút than, là vật đầu tiên lúc hắn tỉnh táo đã chế tạo ra.
Dương Thủ Văn cũng am hiểu bút lông, nhưng vì không thích bút lông phiền toái. Cũng có thể ra vẻ mình dùng được, nhưng nếu ngày nào cũng dùng thì… Cho dù hắn đã tái sinh được mười bảy năm, muốn hoàn toàn thích ứng được cũng không phải chuyện dễ dàng, chẳng thà dùng bút than cho tiện.
Cả đêm, sấm sét vang dội bên ngoài phòng.
Mà Dương Thủ Văn lại linh cảm được, đến tận canh hai mới dừng bút, hơi mệt mỏi ngã vào giường Hồ ngủ say sưa.
Dông tố đến sáng sớm thì dừng.
Trận mưa này vô cùng lớn, khiến cho suối nước bên trong Hổ Cốc Sơn dâng cao, thậm chí tràn lên cả đường núi.