Lư Vĩnh Thành không thể đắc tội, ông ta có thể trở về một lần nữa, chính là nhờ sự giúp đỡ của Lư Vĩnh Thành.
Nhưng nhìn bộ dáng Dương Thừa Liệt không đạt mục đích thề không bỏ qua, Lý Thực phát hiện, ông ta giống như cũng không thể đắc tội.
Tình thế bị kẹp ở giữa cũng thật khổ sở!
Lý Thực nuốt nước miếng một cái, thay bằng khuôn mặt tươi cười:
- Văn Tuyên, ngươi đừng gấp, để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút.
***
Khuôn mặt Lư Vĩnh Thành âm trầm, về phòng của mình.
Vương Trực ngồi nghiêm chỉnh, nhìn gã đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng:
- Đại Am, Dương Thừa Liệt đáp ứng rồi sao?
Lư Vĩnh Thành lắc đầu, cười khổ nói:
- Không nghĩ tới tên Dương mọi rợ này lại có tính tình cứng rắn như vậy.
- Ta đã sớm nói, không cần phải khách khí với ông ta.
Vương Trực cười lạnh một tiếng nói:
- Chẳng qua chỉ là một tên dân thường, cũng không biết tại sao có thể bò lên được chức Huyện Úy. Người như thế, tuyệt đối không được khách sáo, nếu như ngươi yếu đuối thì ông ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, thậm chí sẽ trở thành phiền toái.
Trong lời nói toát ra ý tứ khinh thường.
Lư Vĩnh Thành nhìn y một cái, mặt không đổi sắc nói:
- Vậy Vương huynh nghĩ ta nên làm gì bây giờ?
Vương Trực ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Nếu không thể sử dụng, vậy dứt khoát…
Y làm ra động tác chém đầu, ý là giết Dương Thừa Liệt.
Nào biết được, Lư Vĩnh Thành lại lắc đầu liên tục:
- Vương huynh, nếu như có thể giết thì ta đã sớm ra tay!
Không nói đến võ nghệ của Dương Thừa Liệt cao cường, năm sáu người bình thường chưa chắc là đối thủ của ông ta. Quan trọng nhất là, ở trong huyện vừa mới xảy ra chuyện, nếu Huyện Úy chết thì bên châu phủ tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn, đến lúc đó sẽ trở nên phiền toái hơn.
Nói xong, Lư Vĩnh Thành dừng lại một chút.
- Vương huynh ngươi đừng quên, Trương Nhân Đản rất được Thánh nhân tin tưởng, hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với Địch Các lão. Lúc trước Tôn Thừa Cảnh như thế nào? Kết quả bị một bản tấu chương buộc tội của Trương Nhân Đản, hiện giờ bị giáng chức làm Huyện lệnh Sùng Nhân, mà Trương Nhân Đản lại thành đô đốc giáo nghiệm.
- Thời gian ngươi ở U Châu không nhiều lắm, không biết tên Trương Nhân Đản kia.
- Người này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, lúc trước có thể hủy diệt Vương Hạ giả, dù sao ta và ngươi đều là người bị hại. Nhưng nếu Dương Thừa Liệt lại gặp chuyện, đến lúc đó Trương Nhân Đản tuyệt đối sẽ không ngồi im mà không để ý tới. Giết Dương Thừa Liệt là việc nhỏ, làm trễ nải việc lớn trong tộc mới là chuyện lớn… Đáng tiếc tên Dương Thừa Liệt chính là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, ta cũng có chút đau đầu.
Vương Trực nghe được, trầm mặc.
- Đại Am, chuyện này vẫn cần ngươi tự mình đưa ra quyết định.
- Lần này ta theo ngươi đến là chịu sai phái trong tộc, tận lực phối hợp với hành động của ngươi. Nhưng nếu như ngươi không giải quyết được tên Dương man rợ kia thì đến cuối cùng ta cũng không bị gì, xui xẻo chỉ mình ngươi. Hiện giờ ngươi thật vất vả mới được tộc coi trọng, nhưng nếu làm không được việc chỉ sợ cũng khó trả lời. Tuy rằng Trương Nhân Đản lợi hại, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Ngươi cảm thấy hắn sẽ vì một tên thứ dân mà phản bội Lư gia sao? Nói lời khó nghe thì Trương Nhân Đản y ở U Châu còn phải dựa vào sự ủng hộ của Lư gia.
- Ý của ngươi là...
.
Lư Vĩnh Thành liếc mắt nhìn Vương Trực, dường như vẫn không hiểu lắm.
Vương Trực cười lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, yên lặng đối diện ở trong phòng.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài phòng truyền đến một trận tiếng ồn ào, sau đó nghe được có người hô lớn:
- Vương trưởng sử ở đâu, Vương trưởng sử ở đâu? Trương đô đốc có lệnh, Vương trưởng sử lập tức trở về Kế huyện. Kính xin Vương trưởng sử mau mau ra đây nhận lệnh.
Vương Trực ngẩn ra, vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ thấy một người đưa thư phong trần mệt mỏi, sau khi nhìn thấy Vương Trực, vội vàng trình lên bức thư.
- Vương trưởng sử, Trương đô đốc có lệnh, mời Trưởng sử nhanh chóng trở về.
Vương Trực lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, tiếp nhận thư mở ra, sau khi đọc nhanh như gió hết bức thư, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, Lư Vĩnh Thành cũng từ trong nhà đi ra.
- Vương huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Vương Trực thu lại bức thư, nói với người đưa thư:
- Ta đã biết mệnh lệnh của Đô đốc, ngươi lập tức đến thao trường ở thành tây, tập trung binh mã chờ ở ngoài thành. Ta xử lý chút việc, sau đó sẽ cùng ngươi hội hợp.
- Vâng!
Người đưa tin vội vàng lĩnh mệnh mà đi, Vương Trực lôi kéo Lư Vĩnh Thành trở về phòng.
- Vương huynh, ngươi muốn đi sao?
Lư Vĩnh Thành có chút luống cuống tay chân, bộ dáng không biết làm sao nhìn Vương Trực.
Đúng là con cháu ở biên giới, gặp loạn thì liền rối loạn, thực không thể làm việc lớn.
Trong lòng Vương Trực kỳ thực cũng khinh thường Lư Vĩnh Thành, nhưng gia tộc sai phái, y lại không thể cự tuyệt. Chỉ tiếc, tên Vương Hạ kia bị người mạo danh, mà Vương Hạ thật phỏng chừng cũng là dữ nhiều lành ít, nếu không cần gì phải dùng tên con cháu ở biên giới này chứ?
Vương Trực hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Đại Am, mới nhận được tin tức, Mặc Xuyết công phá Phi Hồ, đang tiến binh đến Địch Châu.
- Hả?
Lư Vĩnh Thành sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Phi Hồ?
Hình như cách Xương Bình rất xa, cũng không phải thuộc về U Châu, liên quan gì đến Vương Trực chứ?
Vương Trực thấy bộ dáng này của gã, biết Lư Vĩnh Thành cũng không biết rõ bí mật trong chuyện này, nhưng y cũng không có ý định nói cho Lư Vĩnh Thành.
- Đô đốc hạ lệnh, muốn phát binh đánh Ngũ Hồi Lĩnh.
- Người Đột Quyết muốn đánh U Châu?
Vương Trực ung dung cười nói:
- Mặc Xuyết lại không phải kẻ ngốc, chạy đến đánh U Châu làm gì?
- Thôi, cho dù nói cho ngươi biết, ngươi cũng không hiểu. Tóm lại, Trương Nhân Đản muốn điều động binh mã đến Ngũ Hồi Lĩnh, gọi ta lập tức trở về Kế huyện. Hiện tại, cho dù ta có lòng muốn giúp ngươi, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi. Ngươi cần phải sớm ra quyết định.
- Ta đây…
- Đại Am, ngươi đóng giữ Xương Bình, rất quan trọng đấy.
- Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng khống chế binh mã trong thành, nếu không một khi trong tộc của ngươi có lệnh, đến lúc đó ngươi đừng ra bại lộ mới tốt. Đại trượng phu làm việc lớn, không cần nhìn trước ngó sau, nên làm thì phải làm. Tên Dương man rợ kia không phải là không đồng ý giao ra binh mã trong tay sao? Nếu ngươi sợ gây ra phiền toái thì hãy nghĩ cách khiến ông ta không xuống giường được. Đến lúc đó tự nhiên là ngươi tiếp nhận dân tráng Võ Hầu. Chuyện này, ngươi có thể điều động lực lượng trong tộc, bọn họ chắc chắn cũng đã có chuẩn bị.
- Ý ngươi là…
Lư Vĩnh Thành nghe được, lập tức lộ ra vẻ mặt sầu khổ.
Vương Trực cười ha hả, vỗ bờ vai của Lư Vĩnh Thành, hạ giọng nói:
- Không cần lo lắng chuyện ầm ĩ… Cho dù thật sự lớn chuyện thì Trương Nhân Đản cũng không có thời gian để ý tới. Y đang bận điều binh khiển tướng, nào có rảnh rỗi mà để ý tới việc nhỏ như thế? Tóm lại, sau khi ta đi, chuyện của Xương Bình liền kính nhờ Đại Am. Nhớ kỹ, phải nhanh một chút giải quyết hết tất cả phiền toái.
Vương Trực nói xong, cầm bảo kiếm đặt ở trên bàn, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của y, Lư Vĩnh Thành lại có cảm giác không thoải mái chút nào.
Những người đó lại trở về rồi sao?
Trước đây gây ra hỗn loạn lớn như vậy… Hiện tại tốt rồi, lại chạy về! Chuyện này dường như càng lúc càng phức tạp, thậm chí có chút vượt ra khỏi tưởng tượng của mình.
Lư Vĩnh Thành nghĩ đến đây, chợt cảm thấy nhức đầu.
- Vương huynh, ngươi đi chậm một chút, ta tiễn ngươi.
Gã vội vàng đi mau hai bước, chạy ra khỏi phòng.
Đuổi đến ngoài cửa huyện nha, Vương Trực đang chuẩn bị xoay người lên ngựa, Lư Vĩnh Thành đã chạy tới, một tay giữ chặt cánh tay của y.
- Vương huynh, ngươi có thể nói cho ta biết một chút, trong tộc rốt cuộc có tính toán gì không?
Vương Trực không ngừng vỗ cánh tay của Lư Vĩnh Thành:
- Ta cũng không phải là không muốn nói cho ngươi, đến thời điểm tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi biết.
Nói xong, y giơ roi đánh ngựa rời đi.
Nhìn bóng lưng của Vương Trực, trong lòng Lư Vĩnh Thành lại càng cảm thấy không yên.
Gã cảm thấy mình dường như là lên phải thuyền giặc! Nhưng vấn đề là hiện tại gã muốn rời thuyền, giống như là không xuống được…