- Cha, sợ đau không?
- Là sao?
Dương Thừa Liệt nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn, nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng, chỉ thấy Dương Thủ Văn cầm chân ông ta, một bàn tay cầm thân tên, rồi sau đó trên tay đột nhiên dùng lực, phù một cái rút mũi tên nhọn ra. Một dòng máu tươi phun tại trên mặt hắn, Dương Thừa Liệt hét to một tiếng, liền rơi vào hôn mê. Dương Thủ Văn không dám chậm trễ, nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương cho Dương Thừa Liệt, rồi sau đó rắc lên thuốc cầm máu, lại dùng băng vải buộc kỹ lại miệng vết thương, lúc này mới đứng dậy thở dài một hơi.
- A nương, miệng vết thương của cha đã xử lý tốt, đợi y công đến đây thì để y kiểm tra lại một chút.
Hắn dặn dò một câu với Tống thị, sau đó chậm rãi từ trong phòng đi ra ngoài.
Lúc này, một lang trung dưới sự dẫn đường của Quản Hổ đi vào cửa chính Dương phủ, Dương Thủ Văn vội vàng nghênh đón, đưa lang trung vào sương phòng.
- Hủy Tử, Huyện Úy không sao chứ?
Thần sắc Quản Hổ khẩn trương, trong mắt lộ ra nét ân cần.
Tuy rằng trong lòng Dương Thủ Văn có chút nghi ngờ với Quản Hổ, nhưng lại có thể nhìn ra được, quan tâm của Quản Hổ cũng không giống như làm bộ.
Có lẽ, gã có bất đắc dĩ gì đó chăng?
Đối với việc ngày đó Quản Hổ bí mật liên hệ với Trần Tử Ngang, bất kể là Dương Thủ Văn hay là Dương Thừa Liệt đều có chút cảnh giác.
Nhưng từ tình hình trước mắt đến xem thì giữa Quản Hổ và Trần Tử Ngang cũng không có liên hệ sâu hơn nữa, thật giống như lúc trước chỉ là một trùng hợp. Điều này cũng làm cho Dương Thủ Văn hoài nghi, có phải là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, giữa Quản Hổ và Trần Tử Ngang tuyệt đối có liên hệ, chỉ có điều loại liên hệ này rốt cuộc là dạng liên hệ gì? Hắn không rõ ràng lắm.
- Quản thúc, có bắt được thích khách không?
Quản Hổ lộ ra vẻ xấu hổ, lắc đầu nói:
- Thích khách dường như vô cùng quen thuộc với địa hình Xương Bình, hơn nữa còn có viện binh. Khi người của ta đuổi tới miếu Quan Đế đã gặp phải mai phục của viện binh đối phương, ba tên dân tráng bị giết. Chút nữa ta sẽ đích thân qua đó xem xét, nếu không bắt được đám thích khách chết tiệt này, ta còn mặt mũi nào mà đến gặp Huyện Uý nữa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn ra được, là thật sự tức giận.
- Những thích khách này rất không đơn giản.
Dương Thủ Văn khẽ nhăn mày lại, hạ giọng nói:
- Quản thúc lúc ngươi truy tra nhất định phải cẩn thận một chút.
- Trong số bọn họ có cao thủ! Thân thủ của A Bố Tư Cát Đạt ngang ngang với ta, lại không thể ngăn đám cung tiễn thủ kia lại. Hơn nữa, bọn họ lại rõ hành trình của cha ta như lòng bàn tay, rõ ràng là sớm có dự mưu, cũng không phải là tặc bình thường.
Quản Hổ ngẩn ra, chợt tỉnh táo lại.
- Nếu không nhờ Hủy Tử nhắc nhở, ta suýt nữa sơ sót.
Gã ngẫm nghĩ một chút, vội vàng gọi hai Võ Hầu đến, hạ giọng nói hai câu bên tai hai người, Võ Hầu liền vội vàng rời đi.
Mà Dương Thủ Văn thì ngồi xuống cửa hiên, cầm mũi tên trong tay.
Mũi tên này lấy xuống từ trên người của Dương Thừa Liệt. Nhưng Dương Thủ Văn lại phát hiện, mũi tên này rõ ràng là Ưng linh áp thiệt tiễn, giống như đúc với mũi tên của tên thích khách sử dụng bắn chết hòa thượng Giác Minh khi hắn gặp chuyện ở chùa Tiểu Di Lặc.
Dương Thừa Liệt từng nói với hắn, loại tên ưng linh áp thiệt tiễn này là tên người Khiết Đan thường dùng nhất, hơn nữa chỉ có dũng sĩ của Khiết Đan mới sử dụng loại tên này.
Thích khách, lại xuất hiện?
Dương Thủ Văn đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng quát:
- Cát Đạt!
A Bố Tư Cát Đạt giống như quỷ xuất hiện ở bên cạnh hắn, Dương Thủ Văn ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói hai câu, Cát Đạt gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi lang trung kiểm tra vết thương của Dương Thừa Liệt, xác nhận ông ta không có việc gì, từ trong sương phòng đi ra ngoài.
Y có chút khen ngợi nói:
- Không nghĩ tới tiểu lang quân cũng hiểu được hạnh lâm thuật, vừa rồi ta nhìn qua, tiểu lang quân xử lý miệng vết thương của Huyện Úy rất tốt. Cho dù ta tự mình ra tay cũng không chắc có thể tốt hơn tiểu lang quân. Huyện Úy không sao, tiểu lang quân cũng không cần phải lo lắng. Ta để lại một phương thuốc, đợi sau khi Huyện Úy tỉnh lại, cho ông ấy uống là được.
- Đa tạ tiên sinh.
Dương Thủ Văn không để ý đến lời khen ngợi của lang trung, cung kính tiễn y ra cửa chính Dương phủ.
- Đại huynh, cha không sao chứ?
Dương Thủ Văn mới vừa vào phủ, thấy Dương Thanh Nô đứng ở cửa phòng, vẻ mặt đầy nước mắt, đáng thương nhìn về phía hắn.
- Thanh Nô không cần sợ, cha ngủ một giấc sẽ không có việc gì.
Hắn an ủi Dương Thanh Nô một lát, lại để cho Ấu Nương cùng nàng trở về phòng.
Nhẹ nhàng vuốt hai gò má, sắc mặt của Dương Thủ Văn lại càng trở nên khó nhìn.
Lúc này, Cái Gia Vận cùng A Bố Tư Cát Đạt đi từ ngoài cửa lớn vào.
Y vừa tiến vào cửa lớn liền chạy đến trước người Dương Thủ Văn:
- Đại Lang, phụ thân nghe tin Huyện Úy gặp chuyện, để cho ta trước tới thăm. Phụ thân nói, thân phận của ông ấy đặc thù, không tốt tự mình đến thăm, vì thế kính xin Đại Lang đừng trách tội.
- Nhị Lang có thể tới, liền là chuyện tốt.
Cái Gia Vận lại nói:
- Phụ thân còn dặn dò, nếu Đại Lang cần giúp đỡ, chỉ cần phân phó, nhà trọ Lão Quân nhất định sẽ dốc sức trợ giúp.
Khuôn mặt Dương Thủ Văn âm trầm, đi qua đi lại trong đình viện.
Thật lâu sau, hắn dừng bước trước người Cái Gia Vận, thấp giọng nói:
- Chỉ sợ thích khách phục kích cha ta lần này, kẻ ám sát ta ở chùa Tiểu Di Lặc, cùng với kẻ ác tập kích đêm ở huyện nha là cùng một đám người. Lúc trước bọn họ mai danh ẩn tích, ta tìm không thấy coi như xong. Nhưng lần này...
. Những người đó vô cùng quen thuộc với địa hình huyện thành Xương Bình, hơn nữa còn bố trí mai phục ở miếu Quan Đế, nói lên rằng sau lưng của bọn họ nhất định có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ bảo vệ.
Cái Gia Vận không dám xen mồm, chỉ yên lặng lắng nghe.
Dương Thủ Văn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta cũng cần Lão Quân phát động tất cả lực lượng ở Xương Bình, giúp ta tìm ra những tên tặc này.
Cái Gia Vận gật đầu:
- Trước đó vài ngày, cha ta lo lắng Lư Vĩnh Thành gây phiền toái, vì thế gọi tất cả thủ hạ về. Hiện tại phủ binh của Kế huyện đã rời khỏi, cũng không cần lo lắng nữa. Ta đây trở về nói cho cha ta biết, để ông ấy nghĩ cách tìm ra hung thủ này. Nếu có tin tức, ta sẽ lập tức đến báo cho Đại Lang, xin Đại Lang không cần lo lắng.
Dương Thủ Văn nhắm mắt lại, khoanh tay đứng ở trong đình viện.
Lại nói tiếp, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên nổi hứng, gọi A Bố Tư Cát Đạt đi ra ngoài đón Dương Thừa Liệt, nói không chừng Dương Thừa Liệt thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Ai muốn giết chết Dương Thừa Liệt? Ai có thể có năng lực lớn như vậy giết chết Dương Thừa Liệt?
Đáp án này khá đơn giản, gần như không cần suy nghĩ quá nhiều.
Dương Thủ Văn đột nhiên mở mắt ra, trong lòng đã có đáp án: Lư Vĩnh Thành! Hiện giờ chỉ sợ ngoại trừ Lư Vĩnh Thành thì không còn ai khác.
Nếu thích khách hôm nay phục kích Dương Thừa Liệt là cùng một đám người với kẻ ác tập kích đêm ở huyện nha lúc trước thì sẽ không thoát khỏi liên can với Lư Vĩnh Thành. Tuy rằng Dương Thủ Văn còn không rõ ràng lắm tại sao Lư Vĩnh Thành phải làm như vậy, nhưng trong lòng đã tràn đầy sát ý.
Gã làm ngày mồng một thì ta sẽ làm ngày mười lăm!
Dương Thủ Văn nheo mắt lại, nắm chặt quả đấm.
- Còn có một việc.
- Mời Đại Lang chỉ bảo.
- Ta muốn ngươi giúp ta điều tra rõ ràng hành tung của Lư Vĩnh Thành, còn có tình hình trong nhà Lư Vĩnh Thành, ngươi có thể làm được không?
Cái Gia Vận nghe được giật nảy mình run rẩy, hoảng sợ nhìn Dương Thủ Văn.
Từ lời nói của Dương Thủ Văn, y nghe được hàm nghĩa sâu xa trong đó.
Dương Thủ Văn, đây là muốn động đao thấy máu với Lư Vĩnh Thành sao? Y thậm chí có thể dự đoán được, một khi Dương Thủ Văn ra tay, huyện Xương Bình chắc chắn sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Nhưng hiện tại, ngoài Cư Dung Quan có phản quân như hổ rình mồi, hắn làm như vậy, sẽ tạo thành kết quả như thế nào? Trong lúc nhất thời, Cái Gia Vận có chút do dự, không biết là có nên đáp ứng hay không.