Thịnh Thế Thanh Phong

Thịnh Thế Thanh Phong

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Nhĩ Nhã
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 6,970
Đánh giá:                      
Đam Mỹ
Cổ Đại
     
     

TUY RẰNG Tương Thanh đã dặn đi dặn lại rằng Ngao Thịnh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nhưng Ngao Thịnh vẫn cứ ngồi miên man suy tư trên giường, trợn tròn mắt đến tận hừng đông. Chuyện mà hắn nghĩ thì có rất nhiều, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì ngoài hai chữ Tương Thanh.

Ngao Thịnh đột nhiên ngây ngô cười, tự nói với mình, “Hay là cứ thành thân với Thanh đi? Xem thử có ai dám nói này nói nọ hay không…” Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn vẫn thấy có gì đó không ổn, Đát Kỷ cũng đâu có được Trụ Vương cưới hỏi đàng hoàng… Ngao Thịnh chán nản lắc lắc đầu. [1]

Văn Đạt đi vào phòng, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều rồi ạ.

“Văn Đạt.

” Ngao Thịnh nhìn y, hỏi, “Nếu thế… thì ngươi có cách gì không?”

Văn Đạt sửng sốt, hỏi, “Dạ, hoàng thượng muốn nói đến chuyện gì cơ ạ?”

“Làm thế nào để bách tính thiên hạ không mắng Thanh, dù trẫm có làm sai?” Ngao Thịnh cau mày hỏi.

Văn Đạt nghe xong, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó xử.

Ngao Thịnh tự biết hỏi như thế cũng chẳng có câu trả lời. Văn Đạt chỉ là một tiểu thái giám, những gì y biết không phải là bởi y chủ động cầu học mà là vì y do mưu cầu mạng sống nên mới học.

Vì thế hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều, liền đứng dậy rửa mặt thay y phục, chuẩn bị vào triều.

Ngao Thịnh rửa xong mặt rồi mà Văn Đạt vẫn đứng tại chỗ, cau mày nghĩ ngợi, nên bèn nói, “Quên đi, trẫm không muốn ngươi vì chuyện này mà suy nghĩ đến điên đầu đâu. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngươi cứ chậm rãi mà suy ngẫm.

” Văn Đạt gật gật đầu, mặt đầy vẻ có lỗi mà nhìn Ngao Thịnh, rồi vội vàng quay đi sửa sang long sàng, vừa làm vừa lẩm bẩm, “Kỳ thật… Hầu hết mọi người không ai hiểu Thanh phu tử cả. Phu tử là người rất tốt…”

Ngao Thịnh vốn đang cười nhưng trong chốc lát bỗng ngây người ra…quay lại nhìn Văn Đạt.

Văn Đạt dọn xong chăn đệm, ngoảnh đầu lại đã thấy Ngao Thịnh đang nhìn mình, hoảng sợ, hỏi, “Hoàng thượng… Có chuyện gì vậy ạ?”

Ngao Thịnh trầm mặc một lúc, lại đột nhiên nhếch môi cười, “Văn Đạt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!

Văn Đạt như người lạc vào trong sương mù – bản thân y vẫn chưa làm được gì, sao hoàng thượng lại bảo sẽ ban thưởng? Chẳng lẽ ý của người là lôi y ra đánh cho vài chục trượng sao? – Trong lúc Văn Đạt vẫn còn đang suy nghĩ xem mình đã làm gì thì Ngao Thịnh đã sải bước đi ra khỏi tẩm cung, hướng kim loan điện mà đi, Văn Đạt thấy vậy bèn vội vã đuổi theo.

Trong buổi lâm triều, phần lớn đều là đàm luận đến chiến sự sắp diễn ra trước mắt. Ngao Thịnh vừa nghe chúng thần thảo luận vừa đăm chiêu tính xem đã đến giờ nào rồi … Sao Thanh của hắn vẫn còn chưa trở về nữa?

Đúng lúc này, ở phía sau bình phong, Tương Thanh đã bước từ cửa vào.

Ngao Thịnh phấn khích ngồi thẳng lưng. Tương Thanh vẫy tay chào hắn, rồi nhẹ nhàng đi đến gần bên cạnh, cúi đầu nói thầm vào tai hắn.

Ngao Thịnh cả kinh, mở to hai mắt lên nhìn Tương Thanh, “Thật sao?”

Tương Thanh gật gật đầu, “Thật!

Trong nháy mắt, Ngao Thịnh sắc mặt đã vui vẻ hẳn lên, ngay người đang đứng hai bên chính điện là Quý Tư và Diệp Vô Quy cũng nhìn ra được, chắc có lẽ hoàng thượng vừa nhận được tin tốt lành gì đó… Nếu không thì tại sao hoàng thượng lại cao hứng đến thế.

Ngao Thịnh gật gật đầu, Tương Thanh vừa xoay người đi khỏi thì Ngao Thịnh lại đột ngột ngoảnh đầu lại hỏi, “Ở đây có bao nhiêu cựu thần?”

Chúng bá quan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mở to ra như muốn biết, Ngao Thịnh hỏi thế là sao.

“Ở đây có bao nhiêu người là cựu thần của cả hai triều?” Ngao Thịnh cười nói.

Chúng thần quay sang nhìn nhau. Quý Tư run rẩy giơ tay, “Hoàng thượng, có thần ạ.

Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, “Hôm nay, Thanh phu tử đã tìm về cho trẫm một người, trẫm muốn mọi người cùng nhau gặp mặt.

Chúng thần cảm thấy tình hình có chút kỳ quái. Thật ra thì chẳng có gì là lớn lao cả, chỉ là, ai nấy cũng đều biết rằng, hoàng thượng của bọn họ ghét nhất là có ai đó nhắc tới Thanh phu tử, ấy vậy mà hôm nay, hoàng thượng lại tự mình nhắc đến Thanh phu tử… Nên đúng là có chút kỳ quái thật!

“Hoàng Thượng.

” Quý Tư e dè hỏi, “Là ai ạ?”

Ngao Thịnh cười đáp, “Quý tướng hẳn là biết rõ hơn ai khác đó.

Quý Tư lại càng run rẩy hơn nữa. Ngao Thịnh bỗng phân phó Văn Đạt, “Mời y lên đây.

Mọi người mặt nhăn mày nhíu, thầm hỏi – đối phương đến tột cùng là cao nhân phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng dùng đến chữ “mời”? – Mọi người nín thở ngưng thần đợi chờ từng khắc một. Chốc sau, bỗng có hai người tiến vào chính điện, người đi phía trước vận trường bào màu thiên thanh, còn kẻ bước theo phía sau thì vận binh phục màu đen có kí hiệu của thống lĩnh… Tại sao lại nhìn quen mặt thế này?

Quý Tư chăm chăm nhìn hai người đang tiến vào điện thật lâu, cảm giác như sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi vậy. Mắt ông đã đỏ au, mũi cũng thấy cay cay mất rồi. Ông quay sang nhìn Mặc Tây Nhung, tựa như sắp chẳng thể thở được nữa.

Hai kẻ đang tiến vào điện, đương nhiên chính là Đặng Tử Minh và Ngưu Hiển.

Trong một đám người như thế, Đặng Tử Minh chỉ chăm chú nhìn Quý Tư và đặc biệt là người đang ngồi trên long ỷ là Ngao Thịnh… Y vừa ngẩng đầu nhìn lên thiên tử thì chợt cảm thấy như mình vừa gặp ảo giác. Đó chẳng khác nào là hình ảnh Viên Liệt và Viên Lạc đè chồng lên nhau… Trên người Ngao Thịnh vừa có khí chất của Viên Liệt lại vừa mang bóng dáng của Viên Lạc.

Bước đến chính điện, Đặng Tử Minh cũng không hành lễ, mà Ngưu Hiển ở phía sau y, khi thấy đại ca của mình quyết không chịu quỳ thì gã cũng chẳng buồn khuỵu gối quỳ xuống mà làm gì.

“Có lẽ mọi người đều biết vị này là ai rồi nhỉ?” Ngao Thịnh đột ngột hỏi, tựa hồ cũng không để ý đến việc Đặng Tử Minh quỳ hay không quỳ, rồi lại quay sang hỏi Quý Tư, “Quý tướng, khanh biết y chứ?”

Quý Tư hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, “Đặng tướng quân, tướng quân đã trở lại.

Đặng Tử Minh khẽ nhíu mày. Quý Tư đang đứng trước mắt y không phải là Quý Tư của trước kia… Đã mười năm rồi, đối với những người còn trẻ thì đoạn thời gian này chẳng là gì cả. Mười năm trước y chỉ mới là một hán tử mười chín t