Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Nam Kiều đến gần, nhìn thấy mặt mũi Nam Phong sưng vù, cô không kìm lòng được mà nhíu mày.
Ở trong trí nhớ của cô, Nam Phong là một chàng trai giống như ánh nắng mặt trời vậy.
Hiện tại anh ta bị đánh thành đầu heo.
Nam Phong leo từ trên võ đài xuống, cởi bao tay ra, nhéo mặt của cô, lại quan sát cô từ trên xuống dưới, lo lắng nói.
“Nam Tiểu Kiều, thật sự là chị sao?”
“Chị đi ra bằng cách nào thế?”
“Chị ra khi nào?”
“Ở bên trong đó, có ai đánh chị hay không?”
…
Trong lòng Nam Kiều cảm động, thằng nhóc ngốc này, bản thân mình bị đánh thành bộ dạng đó, còn lo lắng cô có bị bắt nạn hay không?
Nam Phong nhìn cô không bị thương gì, lại nhấc cô lên ước lượng.
“Sao chị lại gầy như thế, trong đó không cho chị ăn cơm à?”
Nam Kiều: “…”
Bây giờ cô nhỏ nhắn xinh xắn, bị người ta xách lên như xách một con gà.
Cô đưa tay ra, giữ chặt mặt của đối phương, cắn răng hỏi.
“Chị không bị ai đánh hết, ngược lại là em đấy, có phải em nên giải thích qua với chị không?”
“Chị à, đau đau đau.
”
Nam Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong mắt đều là vui sướng như trút được gánh nặng.
“Mặt mày hốc hác hết cả rồi, thế mà vẫn còn cười được, xấu chết đi được.
”
Ngoài miệng Nam Kiều ghét bỏ nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát vết thương trên người anh ta.
May mắn anh ta bảo vệ tốt cho chính mình, vết thương không quá nghiêm trọng.
Nam Phong xoa gương mặt bị cô nhéo, nhìn thấy cô mặc quần short jean.
Anh ta nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của mình, quây chân cho cô.
“Em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng mặc quần ngắn như thế, chỉ hời cho mấy tên khốn ngoài kia.
”
“…” Nam Kiều không phản bác được.
Đây không phải là em trai, còn quản nhiều hơn cả cha ruột.
Nam Phong nhìn thấy cô trở về cũng không còn tâm trạng luyện quyền cho người ta nữa.
“Chị à, chị chờ em một lát, em thay quần áo rồi dẫn chị đi ăn ngon.
”
Tiết Thiếu Dương đứng trên võ đài, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Nam Phong, một vạn tệ này… Cậu không cần nữa à?”
Nam Phong nhìn thoáng qua Nam Kiều, anh ta đương nhiên cần.
Dù sao tuy cô đã được thả ra, nhưng kiện cáo vẫn cần đến tiền.
Thế nhưng làm bao cát thịt cho người ta ở ngay trước mặt chị, chị anh ta sẽ đau lòng.
“Tôi không cần.
”
“Ai nói không cần?” Nam Kiều nhướng mày nói.
Nam Phong: “?”
Vì tiền, cô thật đúng là muốn nhìn thấy anh ta bị đánh.
Đây là chị của anh ta ư?
Nam Kiều tháo mũ xuống, chỉnh lại mái tóc của mình.
“Tiền đương nhiên là cần, anh Tiết đây chưa hết hứng, tôi sẽ cùng anh luyện một xíu.
”
“Chị, chị đừng làm liều.
”
Nam Phong nghe thấy cô nói muốn luyện quyền với Tiết Thiếu Dương, vội vàng ngăn cô lại.
“Ngay cả chạy 800 mét cũng đã khiến chị thở hổn hển rồi, chị còn muốn luyện với anh ta à?”
Tuy Tiết Thiếu Dương không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng có mấy phần bản lĩnh.
“Buông ra!
” Nam Kiều nhíu mày, trầm mặc nói: “Em xem thường chị như thế à?”
“…”
Nam Phong trực tiếp muốn quỳ xuống với cô.
Không phải anh ta xem thường cô, mà là anh ta biết cô căn bản không đánh lại được Tiết Thiếu Dương.
Anh ta da dày thịt béo, bị thương thì không sao, nhưng cơ thể cô mảnh mai như thế, đâu chịu nổi?
Tiết Thiếu Dương lạnh lùng cười nói: “Tôi không đánh nữ.
”
“Sao thế, sợ à?” Nam Kiều khiêu khích cười nói.
Tiết Thiếu Dương nhìn Nam Kiều xinh đẹp như thế, cười rất sâu xa.
“Cô thật lòng muốn đánh với tôi, chẳng bằng… Chúng ta chuyển sang nơi khác?”
Trước kia Nam Kiều đẹp theo kiểu mỹ nhân thanh thuần yếu ớt, hôm nay lại tràn đầy sức sống, rất có khí thế, càng khiến cho anh ta cảm thấy có hứng thú.
“Nơi nào?”
Nụ cười trên mặt Nam Kiều càng tươi, ánh mắt càng lạnh lẽo.
“… Trên giường.
” Ánh mắt Tiết Thiếu Dương rất càn rỡ, đánh giá cô từ đầu đến chân: “Chỉ cần cô muốn, đừng nói là một vạn, cho cô thêm mười vạn cũng không vấn đề gì.
”